• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27:

 

*Cái này chắc tác giả bịa vì không có thông tin xác thực liên quan, xứ sở của gan ngỗng phải là ở Pháp.

 

Khi lần đầu tiên Đinh Kiều Lam gặp Sở Văn Bác thì liền biết anh ta là một kẻ rất kén ăn. Theo như lời của Đinh Kiều Lam thì trần đời này cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào quý giá đến như thế. Cũng chỉ có Sở gia mới nuôi nổi anh ta.

 

Nhìn điệu bộ của Sở Văn Bác Đinh Kiều Lam liền cảm thấy thật mỉa mai, cô cầm chén rượu ở trước mặt lên uống một ngụm, vị cay xè của rượu chảy xuống như muốn thiêu cháy cả cổ họng.

 

Trong lòng Đinh Kiều Lam khẽ dao động, thịt ở trên thớt mà, không làm tí gì thì trong lòng cô, mẹ nó chứ khó chịu muốn chết.

 

Đinh Kiều Lam bỏ chén rượu xuống, tươi cười quay người về phía Sở Văn Bác: “Sở tiên sinh sao lại không ăn vậy? Tôi thấy ngài từ nãy giờ vẫn không hề động đũa.”

 

Sở Văn Bác quét mắt nhìn cô: “Tôi không đói.”

 

Đinh Kiều Lam dịu dàng nói: “Ôi ngài đùa tôi à, kể cả ngài không đói đi nữa thì ít nhất cũng phải nếm thử một hai miếng, mọi người đến đây chẳng phải là để  ăn cơm sao? Ngài không động đũa tí nào, không tốt lắm đâu, cái miếng sách bò này ngon lắm đó, ngài nếm thử đi.”

 

Đinh Kiều Lam ân cần đưa đũa cho Sở Văn Bác, trên miếng sách bò còn dính đầy ớt chưng, xem ra là rất cay đây, nhưng mà thái tử gia nhà chúng ta lại không ăn được cay…

 

Sở Văn Bác nhìn thấy miếng sách bò đỏ loét kia thì thái dương giật giật, các khớp  tay anh khẽ khép chặt, nhăn mày nhìn Đinh Kiều Lam.

 

Đinh Kiều Lam  nhìn thẳng vào mắt Sở Văn Bác, một nụ cười lạnh đọng lại ở khóe môi, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích…

 

Chỉ thiếu điều không nói toẹt luôn là — đúng a, là tôi cố ý đấy, anh có thể làm gì được tôi?

 

Thấy Sở Văn Bác vẫn không động đến đôi đũa, Đinh Kiều Lam lại nói: “Có phải ngài không thích ăn cái này không? Vậy…miếng thịt bò ba chỉ này thì thế nào?”

 

Đinh Kiều Lam lại gắp cho Sở Văn Bác mấy miếng thịt ba chỉ, Sở Văn Bác nhìn thấy mấy miếng thịt cảm thấy lợm hết cả cổ họng nhưng trên mặt vẫn tỏ ra rất thản nhiên.

 

Đinh Kiều Lam lần này quyết tâm không bỏ qua cho Sở Văn Bác, nếu anh ta không động đũa, thì cô lại gắp tiếp. Dưng bị ngủ lỗ vốn một đêm, bị gặm cắn cả người thì thôi, lại còn bị anh ta nhục nhã cho một trận. Những oán hận chất chứa trong lòng Đinh Kiều Lam lại bùng lên, cô nhất định phải trả lại hết cho Sở Văn Bác.

 

Chị Mạch ngồi bên cạnh nhíu mày nhìn, tuy chị vẫn chưa nắm rõ tính cách Đinh Kiều Lam, nhưng chị biết cô không phải là hạng người liều lĩnh lỗ mãng. Hành động này của Đinh Kiều Lam không quá giống như là đang nịnh nọt Sở Văn Bác, mà giống như ghê tởm hắn, cô ta đang làm cái quái gì vậy?

 

Vị thái tử gia này mà dễ trêu chọc đến thế chắc? Chị Mạch muốn nhắc nhở Đinh Kiều Lam, lại sợ lộ liễu quá nên đành ngồi một bên âm thầm lo lắng quan sát.

 

Sở Văn Bác nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Đinh Kiều Lam nói: “Muốn tôi ăn đến thế cơ à? Hửm?”

 

Âm “Hửm” được kéo dài, không mặn không nhạt làm nhộn nhạo tất cả con tim của mọi người, hai người này chắc chắn là có “cứt mèo”.

 

Đinh Kiều Lam cười đáp: “Đúng a, xem ra……Sở tiên sinh đây là không nể mặt tôi rồi?”

 

Đinh Kiều Lam nghĩ Sở Văn Bác tuyệt đối sẽ không động đũa tí nào, thế mà anh ta cư nhiên lại cầm đũa lên, đôi đũa ấy lại là đũa Đinh Kiều Lam cô nữa chứ. Ngón tay Sở Văn Bác thon dài, trắng trẻo, mặc dù chỉ cầm một đôi đũa thôi cũng làm cho người khác thấy thích mắt. Chỉ thấy Sở Văn Bác giơ tay gắp một miếng thịt bò đầy ớt đưa vào trong miệng, đây là lần đầy tiên anh ăn loại thức ăn như vậy, đến nhai cũng không cần, trực tiếp nuốt xuống.

 

Đinh Kiều Lam mắt tròn mắt dẹt nhìn Sở Văn Bác “nuốt” xong miếng thịt bò, sau đó không kiềm chế được ho khan liên tục. Sở Văn Bác bị sặc ớt ho không ngừng, một lúc sau mặt liền đỏ bừng lên, Đinh Kiều Lam nhìn thấy thế liền tỏ vẻ vô tội nói: “Ồ thì ra là ngài không ăn được cay, sao lại không nói chứ, thật xin lỗi, thật ngại quá ạ.”

 

Sở Văn Bác nhấc cốc nước lên uống hết, xong rút khăn tay ra lau sạch vết nước còn sót trên môi. Những người khác mà làm động tác này sẽ trông không ra làm sao cả, thế nhưng đổi lại là Sở Văn Bác làm thì….thật là đẹp.

 

Trong lòng Đinh Kiều Lam vẫn chưa nguôi hận, vội vàng bổ thêm một câu: “Thật ngại quá, không nghĩ đến là anh không ăn được cay, sao anh lại không nói ra cho mọi người biết chứ?”

 

Đạo diễn Thái không dám đắc tội với vị thần tài này, liên tục đỡ lời: “Nếu biết Sở tiên sinh không ăn được cay thì chúng tôi đã gọi nồi lẩu không cay rồi, thật xin lỗi.”

 

Sở Văn Bác nhìn bộ dạng như không có tội tình gì của Đinh Kiều Lam, trong lòng liền bực bội khó chịu.

 

Anh cố ý nói: “Không sao, là người đẹp tự tay gắp cho sao có thể không ăn chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK