Vưu Lương Tài xua tay, vẻ mặt đầy buồn khổ nói: "Cô cứ làm như tôi không từng nghĩ đến việc này hay sao? Không nói đến chuyện anh ấy hiện tại muốn bay tới đây thì cũng phải mất tới mười hai giờ, thì cũng phải xem xét đến chuyện chúng ta có thể tìm được anh ấy hay không đã."
Thở dài một hơi, hai người này chuyện gì cũng tốt.
Chỉ có là vấn đề nghề nghiệp thì luôn luôn không thể nào thích hợp được với nhau.
Vưu Lương Tài đã cho rằng Cao Lãng đã trở về bộ đội làm việc của mình rồi, như vậy thì Ứng Uyển Dung có thể an tâm đối với việc quay phim của mình! Ai ngờ đâu, bây giờ lại xảy ra cơ sự thế này?
...
"A, đội trưởng! Thế nào mà anh lại bị ngã xuống như vậy." Thiệu An khoác tay lên bả vai của Cảnh Duệ cười trêu nói.
Từ khi đội trưởng đã trở lại đây, anh có cảm giác bầu không khí đều đã được thanh lọc không ít.
Bọn họ hiện tại đang ở trong rừng cây nhỏ tiến hành luyện tập buổi sáng.
Cao Lãng đang luyện tập ở trên xà ngang, cũng không biết thế nào lại bị chùn tay đột nhiên rớt xuống.
Cũng may là Cao Lãng bị ngã như vậy nhưng vẫn không có vấn đề gì bị xảy ra.
Nhưng mà chính là cái bộ dáng này của anh, lại làm cho người ta buồn cười không thể nín nhịn được.
Cao Lãng vỗ vỗ lên trên ngực mình, nhíu mày một cái.
Vừa rồi trong nháy mắt có một luồng đau nhói từ nơi tim anh đánh úp lại, làm cho Cao Lãng bị bất ngờ, không phòng bị được mà rớt xuống.
Trái tim của anh trống rỗng, tựa như bảo bối mà anh âu yếm đang rời bỏ anh mà đi vậy.
...
"Không được, mất máu quá nhiều...!Hỏi cô ấy một chút xem...!Có muốn giữ lại đứa nhỏ hay không..."
Giọng nói đứt quãng có chút không thật từ trong đầu Ứng Uyển Dung lướt qua.
Trước mắt cô như có một màn sương mù dày đặc ở tràn ngập.
Chỉ chốc lát sau liền bắt đầu rõ ràng hơn.
Ở bên người Ứng Uyển Dung lúc này có một vòng bác sĩ y tá đang đứng vây quanh.
Vị bác sĩ đeo khẩu trang nhíu mi lại, lặp lại câu hỏi kia một lần nữa.
"Cái gì? Ông nói cái gì?" Ứng Uyển Dung nghĩ muốn một tay chống đỡ người để ngồi dậy, nhưng cánh tay cứ mềm rũ xuống, đành nằm lại ở trên giường.
"Tôi nói tình huống này của cô quá nguy hiểm! Có điềm báo trước bệnh trạng cô có thể bị sanh non.
Hơn nữa tình hình thân thể của cô cũng không tốt.
Nếu muốn lưu giữ lại đứa nhỏ cô sẽ phải nằm nghỉ ngơi ở trên giường một thời gian dài.
Cô lựa chọn lưu lại hay là bỏ đi cái thai này?"
"Đứa nhỏ ư?" Ứng Uyển Dung sững sờ nói.
Hai bàn tay không tự chủ được mà đặt lên trên bụng.
Mấy ngày nay cô luôn có cảm giác bị đau bụng âm ỉ, còn có người không được khỏe, cô mới biết được hóa ra là
Danh Sách Chương: