"Đây là con trai của tôi, Trương Diệu Tổ. Diệu Tổ à, đây chính là Ứng Uyển Dung và Cao Lãng, là hai người mà ba đã nhắc đến trước đó." Trương Ái Quốc giới thiệu sơ qua, hai bên liếc nhìn nhau gật đầu chào hỏi một cái rồi đưa ánh mắt sang chỗ khác.
"Hôm đó ta đi thăm bạn cũ, lúc về biết chuyện này liền nghĩ chắc hai người đối với cuộc sống ở đây chưa quen, chắc rằng cũng không chịu ngồi xe, nên liền để Diệu Tổ đến đón hai người."
Ứng Uyển Dung nở nụ cười nói: "Trương lão sư người quá khách sáo rồi, chắc lão sư đã chờ ở chỗ này lâu rồi đi? Lão sư cũng đã đưa địa chỉ cho em, em vẫn có thể tìm được đường, người còn tự mình đến đón, thật sự khiến em thấy ngại quá."
"Uyển Dung em chính là quá khách sáo rồi." Trương Ái Quốc nói xong nhìn về phía Cao Lãng, "Hai người mới tới cũng chưa có chỗ ở, tạm thời ở nhà ta trước đi, phòng cũng được thu dọn xong rồi. Chờ Uyển Dung ở đoàn phim thu xếp xong, mang theo đồ đạc đi nữa là được. Hai người cũng đừng từ chối."
"Làm phiền Trương Lão sư, Uyển Dung ở thủ đô cũng không có quen biết ai, sau này liền nhờ cậy ngài chiếu cố em ấy nhiều." Cao Lãng nghiêm túc nói, ánh mắt trong sáng, giọng nói còn mang theo một chút thỉnh cầu chân thành.
"Vợ chồng hai người khi nói chuyện đều là bộ dạng giống nhau, nếu tôi đã gọi em ấy đến đây, nhất định sẽ chiếu cố cho em ấy thật tốt. Cậu ở lại trong quân đội cũng đừng lo lắng." Trương Ái Quốc vẫn chưa biết chuyện Cao Lãng được cử đến đây để bồi dưỡng, ôm đồm nhiều việc nói.
Cao Lãng và Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn nhau, chuyện được cử đi bồi dưỡng còn chưa có chắc chắn, bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để nói. Hơn nữa nơi anh đến là trường quân đội, ngày nghỉ cũng có hạn, cho nên lời nhờ cậy này vẫn là cần thiết.
Đường giao thông bây giờ đã có nét chật chội giống như đời sau, tốc độ của xe cũng không nhanh, may là nhà của Trương Ái Quốc cách đây không xa, một giờ sau đã đến một tiểu khu có hoàn cảnh không tệ.
"Ở nhà cũng đã làm cơm xong rồi, chúng ta nhanh vào trong, ăn xong rồi nghỉ ngơi một lát. Buổi chiều lão sư dẫn em đến đoàn phim làm chút thủ tục." Trương Ái Quốc mở cửa xe chỉ vào phía sau cốp xe để cho Trương Diệu Tổ đến hỗ trợ.
Trương Ái Quốc đi trước dẫn đường, Ứng Uyển Dung đi theo sau, ngược lại Trương Diệu Tổ và Cao Lãng đi theo phía sau nói chuyện một câu lại một câu qua lại, nhìn kỹ, hình như sống lưng của hai người cũng thẳng giống nhau...
"Ta biết ngay là hai người nhất định rất hợp nhau mà, bây giờ Diệu Tổ còn đang đi học ở trường quân đội, năm sau tốt nghiệp liền muốn đi thực tập ở quân khu, có duyên, nói không chừng còn có thể được phân đến chỗ của Cao Lãng đó."
Trương Ái Quốc liếc mắt nhìn sau lưng, cùng Ứng Uyển Dung cười nói. Lại bắt đầu nói chuyện trong đoàn phim với cô.
"Mọi người trong đoàn phim đều là người mới được tuyển chọn từ khắp nơi trên cả nước, số tuổi so với em cũng không khác biệt lắm, cũng đã bố trí xong xuôi, đợi đến lúc em đến đó, sẽ ở cùng một phòng với những người khác."
Trong suy nghĩ của Trương Ái Quốc lúc này chính là, đến lúc đó đừng có nhát gan nghĩ rằng tài nghệ của mình không bằng ai, cô cũng có chỗ giỏi hơn người, nếu không cũng đã không chọn cô. Trước tiên là muốn mọi người phải nghiên cứu cuốn sách này thật kỹ, luyện tập những kiến thức cơ bản, phải học được tính nhẫn nại, cơ hội đều được chia đều cho tất cả.
Nhà của Trương Ái Quốc được sắp xếp theo lối nhà Trung Hoa, ghế tràng kỷ bằng gỗ, trong nhà có hương thơm của tử đàn hương. Cạnh cửa có một cái kệ tủ, bày một vài món đồ nhỏ, thêm vào mấy bồn hoa nhỏ xen lẫn vào nhau, nhìn vào rất có nghệ thuật.
"Trong nhà rất bừa bộn, bình thường ta đều ở cùng lão bà, Diệu Tổ bọn họ cũng không sống cùng chúng ta, chúng ta mỗi ngày đều rất vắng vẻ hiu quạnh." Trương Ái Quốc thở dài nói.
Nhìn qua Trương Diệu Tổ cũng là một chàng trai mi thanh mục tú, bị chèn ép như vậy nhất thời không có gì để nói, "Ba... Không phải người bảo bọn con lớn rồi nên để cho bọn con ra ngoài ở sao?"
Đúng vậy, hai vợ chồng Trương Ái Quốc sống ở căn nhà ở tầng trên, hai đứa con thì sống ở tầng dưới, nói cho hay thì là cho người trẻ tuổi một chút không gian riêng tư, trên thực tế chính là ghét bỏ Trương Diệu Tổ mỗi ngày phát sáng ở bên cạnh, nhìn không nổi.
Cao Lãng ở bên cạnh cười một tiếng, không có tham dự vào câu chuyện này. Ba mẹ nói nhỏ với người ngoài là con trai không tốt, thật ra trong lòng cũng không suy nghĩ xem người khác có đồng ý có được hay không, bọn họ chính là nhớ đến mà lải nhải, lúc này chỉ nghe thôi là được.
"Được rồi, được rồi, không có chuyện của con nữa, đi xuống bếp hỏi xem mẹ con xong chưa." Đuổi con trai giống như đuổi con ruồi, rồi chỉ vào căn phòng ở góc kia nói: "Uyển Dung, hai người sẽ ngủ ở căn phòng này, chăn cũng đã được phơi qua, vào cất đồ xong thì ra ăn cơm."
Cao Lãng xách theo vật dụng đi vào căn phòng kia, Ứng Uyển Dung đứng ở cửa liếc nhìn căn phòng hướng về phía mặt trời mọc, ánh sáng đầy đủ, chăn cũng được trải gọn gàng ở trên giường. Có thể nhìn ra được Trương Ái Quốc rất để ý tới chuyện cô đến đây.
Lúc hai người đi ra khỏi căn phòng, Trương Ái Quốc đã ngồi trên bàn ăn, trên mặt bàn cũng đã bày vài món ăn, chiếc bàn hình tròn bày sáu cái ghế xung quanh, vừa đúng còn thừa một cái ghế ngồi.
Vợ của Trương Ái Quốc Hạ Nguyệt là một người phụ nữ có vóc dáng hơi mập, mặt mũi hiền lành nói chuyện cũng rất dịu dàng, nhìn thấy Ứng Uyển Dung đi vào phòng bếp, còn đẩy cô ra ngoài, "Không cần đâu, con cứ ra ngoài ngồi đi, dầu mỡ dính vào người sẽ không tốt."
Tất cả đều là mấy món ăn gia đình bình thường, ngon ở chỗ chính là sự nóng hổi của thức ăn, trên bàn cũng không có bày đồ uống, trước mặt mỗi người đều có một bát canh, một bát cơm, đảm bảo ăn uống no đủ.
"Ta tên là Hạ Nguyệt, con cứ gọi dì Nguyệt là được rồi. Đã sớm nghe lão Trương nói, hôm nay vừa thấy, Uyển Dung chính là một đứa nhỏ. Trông Cao Lãng cũng rất nhanh nhẹn, cũng không tệ." Hạ Nguyệt híp mắt cười ngồi bên cạnh Trương lão sư nói.
Trương Ái Quốc nói: "Còn phải nói sao, ánh mắt của tôi sao có thể có vấn đề được."
Trương Diệu Tổ ngồi bên cạnh nói móc: "Đương nhiên rồi, nếu ánh mắt của ba không tốt, thì sao có thể theo đuổi mẹ được."
Trương Ái Quốc trực tiếp gõ vào đầu con trai một cái, "Ăn no rồi phắn nhanh đi, nhìn con là thấy phiền."
Trương Diệu Tổ hướng Cao Lãng chớp chớp đôi mắt, nhún vai một cái, "Ăn thôi ăn thôi, không nói nữa, người ta tới đây đã nửa ngày mà một miếng cơm còn chưa được ăn, chỉ ngồi nghe ba nói thôi."
Trương Ái Quốc lúc này mới nghĩ đến việc còn chưa có ăn cơm nữa, "Ha ha ha, bây giờ là Diệu Tổ nói đúng, ăn no rồi nói tiếp."
Ứng Uyển Dung ngồi bên cạnh Hạ Nguyệt, Cao Lãng ngồi bên phải Trương Diệu Tổ, kế tiếp chính là Trương Ái Quốc, năm người ngồi vây quanh bàn ăn cơm. Cô ăn nửa bát cơm đã cảm thấy no rồi, lại không dám nói thẳng, liền hướng Cao Lãng nháy mắt mấy cái, anh hiểu ý, bưng bát cơm của Ứng Uyển Dung lên ăn nốt.
"Trong nồi vẫn còn cơm đó, Cao Lãng, hai đứa đừng có tiết kiệm, có đủ cơm cho tất cả mọi người ăn." Trương Ái Quốc nghiệp dư không hiểu về mấy ý nghĩ này của phụ nữ, chân thành nói.
Hạ Nguyệt đánh ông một cái, trừng mắt nhìn ông, ông già ngốc này, nói cái lời thật thà gì đây.
Ứng Uyển Dung giải thích cho mình: "Sức ăn của em nhỏ, ăn không hết sợ lại lãng phí thức ăn, vì vậy mới..." Gương mặt cũng đỏ bừng, dáng vẻ thành khẩn xin lỗi.
"Không sao không sao, ăn no là được rồi. Cũng là do dì không chu đáo, sợ hai con bị đói. Con cũng đừng có nghe báo chí nói linh tinh, cái gì mà ăn uống điều độ, đói như vậy đi ra ngoài, không có tốt đối với dạ dày đâu." Hạ Nguyệt nói.
Ứng Uyển Dung gật đầu, nở nụ cười bày tỏ đã hiểu.
Sau khi ăn xong Ứng Uyển Dung đi nghỉ ngơi một lát, Cao Lãng ngược lại lại ở lại xem thời sự buổi trưa với Trương Diệu Tổ. Trương Ái Quốc cũng rất tốt, liền ngồi cạnh đó pha trà đọc sách.
Chờ Ứng Uyển Dung híp mắt đi ra ngoài, Trương Ái Quốc liền đứng dậy bảo Ứng Uyển Dung đi theo ông, còn Trương Diệu Tổ thì đi theo lái xe, Cao Lãng bồi ngồi. Có điều lúc đến nơi, sẽ để cho hai người đứng ở ngoài cửa chờ.
"Do là khóa học đào tạo khép kín, người không có nhiệm vụ sẽ không được đi vào, hai người đứng ở ngoài chờ đi, làm xong thủ tục chúng ta liền đi ra." Trương Ái Quốc giải quyết dứt khoát nói.