Editor: An Hàn23
"Trương Tuấn Ngạn, nếu như anh là đàn ông, làm phiền anh rời đi ngay bây giờ, nếu không cũng đừng trách tôi gọi người tới. Nếu chuyện này truyền vào tai vị hôn thê của anh, tôi cũng rất muốn biết, anh sẽ có kết quả gì đây?" Ứng Uyển Dung lạnh lùng nói.
Nói thẳng ra là, người đàn ông này nếu như không muốn mưu cầu lợi ích, như thế nào sẽ bấu víu vào bắp chân nhà Lưu Chân không thả?
Trong nháy mắt mặt Trương Tuấn Ngạn nghẹn đỏ, kích động nói: "Uyển Dung, em đợi anh thêm mấy năm, chờ anh tốt nghiệp rồi giải quyết hôn sự này xong, anh liền cưới em."
Nới tới đây Trương Tuấn Ngạn liền tỏ ra dịu dạng khắp nơi, "Em quên là em đã viết thư cho anh sao? Không phải ban đầu em muốn ở cùng một chỗ với anh, hi vọng anh sẽ không đính hôn, nói chồng em thô lỗ vô lễ, em hoàn toàn không chịu được cuộc sống như vậy."
"Đủ rồi!" Bây giờ Ứng Uyển Dung không thể nghe nổi nữa, đây hoàn toàn không phải là chuyện cô làm có được hay không?
"Bất luận anh cho rằng bức thư đến như thế nào thì đó đều không phải là của tôi. Tôi với chồng mình chung sống rất tốt, hi vọng anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi. Chắc hẳn anh cũng biết đi, chồng tôi là quân nhân, là quân hôn đó, anh có hiểu không? Nếu như anh còn trở lại phá hoại tình cảm của chúng tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát tới để xét xử đúng sai!"
Đôi mắt Ứng Uyển Dung lạnh lùng, gương mặt oánh nhuận dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh, Trương Tuấn Ngạn cảm thấy Ứng Uyển Dung so với trước càng đẹp hơn, giống như đóa hoa mềm mại được ánh mặt trời mưa móc làm dịu, có vẻ rực rỡ lóa mắt hơn.
Tay không tự chủ được liền muốn giơ lên sờ mặt của cô, cổ tay đau xót, cánh tay liền bị vặn về phía sau, hắn a a kêu lên, quay đầu nhìn lại, "Anh là ai, anh làm gì đó... Buông tay!"
Mặt mày Trương Tuấn Ngạn dúm dó lại, muốn tránh thoát khỏi tay của người đàn ông kia, lại phát hiện không có cách nào sử dụng sức lực. Vừa nãy vội vàng hắn đã nhìn thấy mặt của người đàn ông đó, lần nữa quay đầu định nói mới nhìn thấy quân phục trên người anh.
Nghĩ đến mới vừa rồi người kia nói rằng Ứng Uyển Dung trở về cùng một người đàn ông lạ mặt, hắn lại cho là chỉ trùng hợp đi cùng, bây giờ nghĩ lại, Ứng Uyển Dung lo lắng vội vàng làm cái gì?
Trừng ánh mắt lạnh lẽo chỉ kém mức cầm chổi ra đuổi người với hắn, điều này chứng tỏ, quan hệ của người này với cô ấy không phải xa lạ, vô cùng có khả năng là - chồng của cô ấy!
Ứng Uyển Dung nhìn thấy Cao Lãng cũng kinh ngạc trong chốc lát, nhưng mình từ đầu tới cuối không có làm chuyện gì mờ ám, cũng không sợ anh truy cứu. Chuyện đã qua cô luôn lựa chọn cách giải quyết là đối mặt, bây giờ không phải vừa đúng lúc có thể cắt đứt quan hệ, vẫy tay tạm biệt với quá khứ hay sao?
"Anh Lãng." Ứng Uyển Dung kêu lên, Cao Lãng không đổi sắc mặt nhìn cô một cái, lại dùng ánh mắt dò xét lạnh lùng nhìn Trương Tuấn Ngạn, nháy mắt sau lưng Trương Tuấn Ngạn bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Cậu không nghe thấy vợ tôi nói gì sao? Nếu như lần sau tôi còn bắt gặp cậu làm phiền cô ấy, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn." Ngón tay Cao Lãng dùng sức, Trương Tuấn Ngạn lại oa oa la lên.
"Đau quá, đau... Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Tôi sau này sẽ không bao giờ... Tìm Uyển Dung nữa." Trương Tuấn Ngạn vội vàng kêu lên, trên trán đẫm mồ hôi.
"Uyển Dung là để cho mày gọi sao?" Cao Lãng trực tiếp đè người xuống đất, ánh mắt ngoan lệ gần như muốn chọc một lỗ thủng trên đầu Trương Tuấn Ngạn.
"A a a! Là bạn học Ứng, Ứng nữ sĩ*..." Trương Tuấn Ngạn đau tới mức không thở nổi, ngực bị đè trên đất khiến hắn khó chịu muốn hộc máu.
*Nữ sĩ ( 女士): Con gái có tư cách như học trò.
Mặc dù Ứng Uyển Dung rất thích khi nhìn thấy Trương Tuấn Ngạn kinh ngạc, nhưng bời vì Trương Tuấn Ngạn la lên như vậy, chúng quanh đã có người tụ tập đứng lại, chỉ vào bọn họ mà xì xào bàn tán. Toàn thân Cao Lãng được bao bọc bởi bộ quân phục, ngộ nhỡ bị Trương Tuấn Ngạn cắn ngược lại nói anh ỷ thế hiếp người, vậy thì mất nhiều hơn được.
"Anh Lãng, quên đi, để cho hắn đi đi. Cần gì vì loại người như thế mà làm bẩn tay mình." Đôi mắt đen thâm thúy của Cao Lãng bình tĩnh nhìn Ứng Uyển Dung, nghe vậy liền buông tay hắn ra.
Trương Tuấn Ngạn bị dày vò chỉ còn một hơi thở vội vàng đứng lên, cũng không có quan tâm đến phong độ của mình nữa, trực tiếp nhấc chân bỏ chạy, hận không thể cách Ứng Uyển Dung thật xa.
Người đàn ông không có can đảm như vậy, cũng không biết nguyên chủ coi trọng hắn ở chỗ nào?
Ứng Uyển Dung thấy Cao Lãng yên lặng không nói đứng yên tại chỗ, thử dò xét đưa tay kéo cánh tay của anh, kết quả anh liền nghiêng người đi thẳng vào trong sân.
Ứng Uyển Dung cười khổ một tiếng, Cao Lãng đây là còn để ý đi? Cũng là do nguyên chủ dây dưa không rõ với Trương Tuấn Ngạn, tuôn ra cái loại thư tình gì đó nữa, haizz, không biết phải quay về dỗ dành người đàn ông này như thế nào đây?
Ứng Uyển Dung lắc đầu một cái đi vào sân đóng kỹ cửa lại, cất bước đi vào bên trong, vừa thấy hoa mắt liền bị môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông chiếm đoạt đôi môi mềm mại, vòng eo bị ôm chặt, giống như là muốn nhập cô vào trông cơ thể, dán lại hợp thành một thể.
Cao Lãng khàn giọng ở bên môi Ứng Uyển Dung thầm hỏi: "Thô lỗ vô lễ? Uyển Dung, trong lòng của em rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? Anh cho là mình đã đủ hiểu em rồi, lại không nghĩ rằng..."
Ứng Uyển Dung hơi mở ra đôi mắt tràn ngập sương mù, chớp chớp, đáy mắt hiện lên chút tỉnh táo, thở hổn hển nói: "Anh Lãng..."
Lúc trước âm thanh mềm mại ngấm vào xương tủy này để cho Cao Lãng nghe cũng chỉ có thể mềm nhũn cả người, bây giờ lại không nhúc nhích, ánh mắt cố chấp nhìn về phía đôi mắt của vợ yêu trong ngực.
"Đồ ngốc, anh nhìn thấy cái gì từ trong mắt em vậy?" Ứng Uyển Dung buồn cười nói, dán lại gần anh hơn nữa.
Cao Lãng căng chặt hàm dưới, nhẫn nhịn cũng không nhúc nhích, trong mắt của cô sao? Tràn đầy hình ảnh của anh, giống như cả thế giới này chỉ có anh mà thôi.
Nhưng anh không dám suy đoán bừa bãi, ngộ nhỡ không phải thì làm sao đây? Có lẽ chẳng qua là cô không đành lòng tổn thương anh mà thôi, anh có thể cho cô cái gì? Một cuộc sống chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, còn có cuộc sống giàu có hạnh phúc nữa?
Ứng Uyển Dung nhìn Cao Lãng giống như là đi vào ngõ cụt, không khỏi thở dài một tiếng, kiễng chân, trán hai người đụng vào nhau, nhẹ giọng nói: "Trước kia cô ấy không hiểu được yêu anh, quý trọng anh. Mà em sẽ không như vậy, Ứng Uyển Dung của quá khứ đã chết, đứng trước mặt anh là một con người hoàn toàn khác. Anh hiểu không?"
Cao Lãng cái hiểu cái không, giống như đã đến gần sự thật, nhưng rất nhanh những thứ này bị gạt ra khỏi đầu óc của anh. Ứng Uyển Dung đã hôn lên cánh môi của anh: "Yêu em... Anh Lãng." Đôi mắt dịu dàng ngập nước lập tức phá tan tất cả lý trí của anh.
Nhất thời ham vui, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Ứng Uyển Dung phát hiện kể từ sau khi ở cùng một chỗ với Cao Lãng, đồng hồ sinh học của cô luôn tự động nhanh hơn, mỗi lần tỉnh lại đều đã là ban ngày.
Rửa mặt mặc quần áo hẳn hoi xong, Cao Lãng cũng mang theo bữa sáng trở lại, Cao Lãng của ban ngày với buổi tối giống như hai người khác nhau vậy. Người trước là một Cao Lãng trầm mặc nội liễm dễ xấu hổ, buổi tối lại sinh long hoạt hổ tới dày vò cô, nhiệt tình không chịu được.
Cao Lãng lúc nhìn thấy cô rõ ràng dịu dàng hơn rất nhiều, đi lên phía trước nhìn bộ dáng cô khẽ xoa eo của mình, hai tay đệm ở ngang lưng cô giúp cô xoa bóp một chút, thấy cô thoải mái mới mở miệng nói: "Mới vừa rồi anh đi ra ngoài mua bữa sáng về gặp phải chủ cho thuê nhà, anh nói chuyện muốn trả phòng với bà ấy, bà ấy nói đợi lát nữa sẽ tự mình đến đây nói chuyện với em."
Ứng Uyển Dung gật đầu một cái, nhìn bữa sáng Cao Lãng mua về, bảo anh cùng ăn, bánh quẩy ngâm trong sữa đậu nành đã hút hết nước, cắn một miếng, mùi vị đặc biệt thơm ngon. Ứng Uyển Dung do dự hồi lâu rồi vẫn ăn hết một cái bánh quẩy uống một bát sữa đậu nành, so với dáng vẻ chậm rãi của cô, Cao Lãng lại nhanh chóng thoải mái hơn, bốn cái bánh quẩy hai bát sữa đậu nành đã vào hết bụng anh.
Ăn xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng, vật dụng trong nhà thuộc về chủ nhà, còn các đồ vật khác là cô chọn mua, phương pháp giải quyết của Ứng Uyển Dung là xách tất cả về nhà, kéo Cao Lãng về nhà —— phòng của hai người họ.
Trong lúc đó bà chủ cho thuê nhà cũng đã tới một chuyến, xác định cô thật sự không thuê nữa, liền kết toán tiền thuê phòng, trừ đi tiền điện nước chia đều, thật ra thì cũng không còn dư lại mấy.
Bận rộn từ sáng sớm đến buổi trưa mới chuẩn bị xong, ngồi trên chiếc xe kéo thuê được đi đến hướng thôn Cao gia.
Buổi trưa Cao Nhu làm xong cơm trưa đang chuẩn bị mang ra ruộng, liền nhìn thấy một chiếc máy kéo kêu ầm ĩ dừng trước của nhà, ngẩng đầu nhìn, nghẹn ngào la lên: "Anh!"
Cao Nhu tiến lên muốn hỏi tại sao anh trai lại trở về, đã nhìn thấy anh nhảy xuống xe, đỡ Ứng Uyển Dung bước xuống. Ứng Uyển Dung nhìn đôi mắt cong cong của cô, kêu lên: "Cao Nhu."
Cao Nhu bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Chị dâu." Vốn là cô không muốn thừa nhận, hơn nữa người phụ nữ này còn ầm ĩ khó coi như vậy, nhưng mà ba mẹ sau chuyến đi tới doanh trại của anh trai, khi trở về liền nói chuyện với cô, sau này nhìn thấy Ứng Uyển Dung thì phải coi chị ấy như chị dâu.
Mặc dù Cao Lãng trầm mặc không nói gì, nhưng nhìn thấy em gái, ánh mắt vẫn dịu dàng hơn, ừ một tiếng nói: "Sao hôm nay lại trở về? Không phải đang học ở trường sao?"
Cao Nhu lấy lại tinh thần, ghé vào bên cạnh anh mình nói: "Mấy hôm nay trường cho nghỉ, em liền về nhà, ngày kia lại trở về trường." Cao Nhu ở lại trường, mỗi tuần chỉ trở về hai ngày.
Cao Nhu nhìn Ứng Uyển Dung đứng sóng vai với Cao Lãng, lông mày nhíu lại một chỗ không hề dãn ra, bây giờ không nhịn được tò mò hỏi ra: "Anh, tại sao anh lại... trở về cùng chị dâu?"
Ứng Uyển Dung đã sớm nghĩ xong lý do, ở nông thôn nói chuyện đi quay phim mặc dù có chút khoe khoang, nhưng mà cô cũng không muốn, nói với bên ngoài đều là lấy lý do đến thủ đô tìm công việc, muốn đến nơi đó làm việc.
Về phần sau khi phim quay xong chiếu lên TV, đó cũng là chuyện của vài năm sau, đến lúc đó nói sau cũng được. Nếu không cô quay phim mấy năm không có kết quả, người ta còn tưởng rằng ngươi là đồ mặt dày tự biên tự diễn đó.
"Chị dâu em muốn đến thủ đô làm việc, đồ đạc trên huyện đã dọn dẹp mang về hết, đến lúc đó anh sẽ đưa cô ấy đến thủ đô." Cao Lãng nhẹ giọng nói.
Cao Nhu không dám tin nhìn Ứng Uyển Dung, thủ đô? Đó chính là thủ đô nha. Nghe người nói ở đó vật giá cao, tiền lương cũng cao, Ứng Uyển Dung có thể ở nơi đó tìm được một công việc, làm sao có thể?
Nhưng lời này vừa được nói ra từ trong miệng của anh mình, cô cũng không thể không tin.
Ứng Uyển Dung nhìn khuôn mặt đủ loại màu sắc của Cao Nhu, cười nói: "Vị đại thúc này cũng đã chờ lâu, chúng ta ra ngoài dỡ đồ đạc xuống mang vào dọn dẹp xong rồi nói chuyện tiếp."
Cao Lãng nghe vậy liền trực tiếp đem bọc quần áo phía trên lấy xuống, mỗi tay một túi, trong chốc lát liền bỏ vào trong sân.
Cao gia là điển hình tiểu viện nhà nông, trong sân được sửa sang lại, nhìn rất bằng phẳng, bên trái dựng một vòng hàng rào nhỏ, bên trong nuôi mấy con gà. Trên mảnh đất nhỏ bên phải đặt một cái máy bơm nước dùng sức người, nhìn cũng biết là nơi để rửa rau rửa chén.
Ứng Uyển Dung liền xách theo một bọc quần áo đi vào, Cao Lãng cũng tiện tay nhanh chóng đem cất những thứ khác. Bởi vì không có thông báo trước về nhà, gian phòng của hai người còn chưa được dọn dẹp, nhưng mà trong phòng vẫn rất sạch sẽ, nhìn là biết thường được quét dọn.
"Bởi vì anh chị chưa có nói sẽ về, cũng chưa có giặt chăn, một lát nữa em lấy một cái chăn khác cho anh chị." Cao Nhu giải thích cho anh trai.
Ứng Uyển Dung đứng bên người Cao Lãng nói: "Không cần đâu, chỗ đồ anh chị mang về có chăn, lát nữa phơi một chút cho khô ráo là được rồi."
Cao Nhu nghe vậy liếc nhìn cô một cái, đối với cô vẫn không lạnh không nóng, đối với anh trai mình thì ân cần hỏi han cẩn thận.
Danh Sách Chương: