Trâu Khải đè người Trần Thiệu và hai người thanh niên mốt khác đứng trước mặt Ứng Uyển Dung, thân thể đang cứng đờ thì có một thân tràn ngập cảm giác nam tính đối diện trực tiếp, người đó nhe răng cười một tiếng, dưới ánh mặt trời trông có vẻ anh tuấn.
"Chuyện này là Trần Thiệu không đúng, cô đừng để ý tới tên đó." Nói xong liền đè cổ Trần Thiệu cúi xuống, còn thiếu nước chưa đá cho hắn khom chân quỳ xuống xin lỗi.
Đầu năm nay lưu manh là kẻ khiến mọi người chán ghét nhất, hơn nữa Trần Thiệu và Ứng Uyển Dung đều có thân phận đặc thù, nếu làm lớn chuyện này thì ai cũng không vui.
Trần Thiệu mang vẻ mặt như đang bị tan nát cõi lòng mà nhìn Ứng Uyển Dung, thế nào cũng không thể tin nổi là cô đã kết hôn.
"Thật xin lỗi... Tôi sai rồi."
"Thật xin lỗi." Hai người thanh niên khác cũng nói xin lỗi đàng hoàng.
Ứng Uyển Dung cũng không bị chiếm tiện nghi gì cả, cho nên liền ung dung chấp nhận lời xin lỗi, nhưng vẫn dùng giọng nói êm ái dễ nghe như cũ nói: "Chuyện này tôi cũng không so đo với mấy người, nhưng nếu lần sau còn thô lỗ như vậy nữa, bị người khác đánh cũng không có ai giúp mấy người đâu."
Quay đầu giương môi cười một tiếng với Trâu Khải, dưới ánh mặt trời càng thêm mấy phần sáng lạng, "Lần này cảm ơn anh, còn có chuyện lần trước nữa, tôi cũng chưa biết tên anh là gì đấy."
Trâu Khải buông Trần Thiệu ra. Trần Thiệu tự giác được không còn mặt mũi nào để đối mặt với phụ lão Giang Đông*, liền kéo hai người đồng bọn chạy như một làn khói, Trâu Khải cũng không có ngăn cản bọn họ.
* Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông (無面目見江東父老): Năm xưa anh hùng Sở Hạng Vũ đi đến đường cùng, bại trận chạy đến Ô Giang, được Đình trưởng Ô Giang khuyên ông ta hãy vượt sông, ẩn nhẫn chờ thời cơ tái xuất. Nhưng ông lại nói rằng: “Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông” và tự vẫn. Hạng Vũ tự nhủ đây là trời diệt mình chứ không phải là do chiến trận. Nhưng thực ra thì tính cách cũng quyết định đến vận mệnh của một con người. Cả đời Hạng Vũ chưa từng gặp phải thất bại to tát gì, lại xuất thân quý tộc, tính cách vốn cao ngạo cố chấp nên khi trải qua thất bại nặng nề, mất hết tất cả, ông đã không còn dũng khí để làm lại từ đầu một lần nữa. Người đời sau suy diễn nghĩa câu này thành hổ thẹn, không còn mặt mũi gặp lại cố nhân. Một đội bóng nổi tiếng đi đến đất nước khác bị thua, về đến đất nước của mình sẽ bị miêu tả là “Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông”.
"Tôi tên là Trâu Khải, vừa mới được điều tới, chồng cô tên là gì vậy, có lẽ tôi có quen biết đó." Trâu Khải vẫn đứng chỗ cũ không có lại gần Ứng Uyển Dung, thể hiện sự lịch sự và nhân phẩm đoan chính.
"Anh ấy tên là Cao Lãng, tôi tên là Ứng Uyển Dung, lần này anh ấy bị thương, cho nên tôi đến để chăm sóc anh ấy."
Ứng Uyển Dung nói đến đây mới chú ý tới thời gian trôi qua, đoán chừng Vu Văn Diệu đang tìm mình, nhẹ nhíu lông mày vừa mới giãn ra.
"Tôi còn đi cùng với một người bạn, nếu cậu ấy không nhìn thấy tôi sẽ rất sốt ruột, tôi đi trước đây."
Trâu Khải gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu. Nhìn Ứng Uyển Dung đi ra đầu ngõ, đi theo phía sau không xa không gần, cho đến khi nhìn thấy cô đến gần một người đàn ông trẻ tuổi đầu đầy mồ hôi khác, mới yên tâm đi về.
"Chị dâu! Chị đã đi đâu vậy?! Em tìm chị rất lâu rồi, thiếu chút nữa là gọi điện cho đội trưởng rồi." Vu Văn Diệu vừa khổ sở lại uất ức, tức giận với việc Ứng Uyển Dung chạy loạn, xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa trước khi ra ngoài đôi trưởng đã liên tục dặn dò, nếu coi trong chị dâu, ra ngoài mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì không lột da cậu mới lạ!
Ứng Uyển Dung cũng không có nói chuyện mình gặp phải 'Tiểu lưu manh' nghe có vẻ hư ảo kia, chỉ mơ hồ nói mình đi ngõ khác, nếu đã mua đồ xong, thì đi về trước đi.
Sau khi lên xe nhìn thấy dáng vẻ còn tức giận của Vu Văn Diệu, trong lòng Ứng Uyển Dung không khỏi cười thầm, đây chính là người có tình tình trẻ con.
"Buổi trưa chị muốn xuống bếp, em còn phải đưa ba mẹ ra bến xe, vậy liền ở lại cùng ăn cơm đi." Ứng Uyển Dung vén tóc mai bị cơn gió thổi loạn lên ra đằng sau, nghiêng mặt sang một bên khẽ cười nói, đôi mắt sáng ngời lóa mắt.
Vu Văn Diệu liếc một cái, còn muốn tỏ vẻ khí phách nói không cần, nhưng lại nghĩ đến việc ngày hôm qua được ăn món ngon, xương cốt lại không chút nghĩa khí mềm nhũn xuống, khẽ nói vâng.
Ứng Uyển Dung nghe cũng không có vạch trần, chẳng qua là khẽ vuốt cằm cười, lại đưa ánh mắt nhìn cảnh vật bên ngoài lướt nhanh qua. Trong mắt thoáng qua một tia suy nghĩ sâu xa.
Gói lớn gói nhỏ gì đó để thành đống trong phòng bệnh, Trương Kim Hoa nhìn mà đau lòng không dứt, "Chỗ này tiêu hết bao nhiêu tiền vậy? Mẹ cùng ba con có lúc nào dùng đồ tốt như vậy, lấy hai cuộn vải bố làm hai bộ quần áo là được rồi."
Cha Cao ngồi bên cửa sổ hút thuốc, nghe vậy gõ tẩu thuốc một cái, liếc nhìn Ứng Uyển Dung vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, lên tiếng nói: "Mua thì mua, mặc được là được, nếu đau lòng, vậy thì mặc vào dịp tết, cũng có thêm chút không khí."
Trương Kim Hoa có vẻ vẫn còn muốn cằn nhằn tiếp, ngón tay xoa nhẹ trên vải vóc, mềm mại nhẵn mịn, khẳng định là tốn không ít tiền.
Cao Lãng cũng có chút kinh ngạc, có điều trên mặt vẫn không thay đổi khiến cho người khác đoán không ra, "Đây là tấm lòng của Uyển Dung, ba mẹ cứ mang về dùng đi."
Hình như lúc này Trương Kim Hoa mới nghĩ đến, dù sao Ứng Uyển Dung cũng là con dâu của bà, đứa nhỏ có tâm lấy lòng bạn họ, mặc dù phương thức biểu đạt có chút thiếu cân nhắc, bà lại chỉ có trách móc, dường như cũng không quá thỏa đáng.
"Đúng vậy đúng vậy, Uyển Dung mua cho... Mẹ cũng rất thích. Có điều nên tiết kiệm tiền, nếu sau hai đứa sinh con, phải chi tiêu rất nhiều, lúc còn trẻ phải giữ lại..."
Ứng Uyển Dung và Cao Lãng lần lượt thay đổi tầm mắt đảo qua, có hơi chút hiểu tư vị trong nhau, trong lòng Cao Lãng trầm xuống, nghĩ đến chuyện con cái thì đầu liền đau nhức như muốn nứt ra, mở miệng liền muốn cắt đứt đề tài với những ý nghĩ kỳ quái của mẹ mình.
Ứng Uyển Dung ngồi ngay ngắn bên người Cao Lãng, cười khanh khách mở miệng nói: "Vâng ạ, mẹ nói rất đúng, sau này phải tiết kiệm tiền. Có điều bây giờ vẫn nên hiếu kính ba mẹ trước, việc này cũng không thể quá tiết kiệm được. Nếu không anh Lãng lại cho là con đối với ba mẹ có ý kiến thì phải làm sao bây giờ?"
Một cơn gió nóng bức thổi qua, mọi người đều yên lặng không nói gì, có điều Trương Kim Hoa thật sự dừng lời lại, chắc rằng là nhớ đến chuyện lúc trước, có hơi chút mất hứng thú.
Dường như Ứng Uyển Dung không nhìn thấy không khí xung quanh đột nhiên thay đổi, vẫn tiếp tục nói: "Xế chiều hôm này ba mẹ phải đi rồi, buổi trưa để con làm mấy món ăn khác nhau cho mọi người."
Không đưa tay đánh lên mặt người đang nở nụ cười, cho dù có nhiều cách ứng phó hơn nữa, Ứng Uyển Dung vẫn khiến cho một người lớn như vậy phải thua ở điểm này, nếu không thể vượt qua được cái hố trong lòng này, vậy bản thân phải tự chịu tội thôi.
Ứng Uyển Dung nói đến việc này một lần nữa, ngoài việc để cho họ chính thức vượt qua sự không vui này, cũng đồng thời cũng bày ra một con người hoàn toàn mới trước mặt họ. Nếu đã quyết định phải giữ người đàn ông này lại, như vậy cũng phải đồng thời lấy lòng ba mẹ anh để có thêm trợ giúp.
Ứng Uyển Dung nói được làm được, Vu Văn Diệu lại tự móc tiền túi để mua đồ uống, thêm món thịt, rồi chờ đợi Ứng Uyển Dung thi triển tay nghề, thậm chí còn đứng bên cạnh làm trợ thủ, chuẩn bị ăn vụng.
Nghĩ đến việc trên người Cao Lãng có vết thương nên không ăn được cay, tất cả đều là món rau thanh đạm, chờ mang bàn lên, bón món ăn một món canh đặt lên bàn, mấy người Cao Lãng không thể không thừa nhận, nhìn một bàn toàn món ăn tinh xảo đẹp mắt, cho dù không có thịt thì vẫn gợi lên hứng thú, mùi thơm nhàn nhạt lượn lờ bên cạnh.
Nhưng mà...
Một bàn toàn món ăn quỷ quái gì đây?
Khóe môi Ứng Uyển Dung chứa đựng chút ý cười, hơi nghiêng chiếc cổ thon dài, ai cũng không thể phủ nhận đây là cảnh tượng vui tai vui mắt cỡ nào, mỹ nhân thật tốt đẹp, oh, chắc là ngoại trừ vẻ mặt như đưa đám của Vu Văn Diệu có chút phá hỏng phong cảnh.
"Ba mẹ, hai người mau ăn đi, ăn nhiều rau dưa một chút, có lợi cho sức khỏe. Con giới thiệu với mọi người một chút, đây là... Con học được trên ti vi, có nấm xào, salad cà chua và cà tím, súp ngô, thịt lợn cuốn, mì Ý rải thịt băm."
Cao Lãng nhìn miếng thịt cuốn được cắt nhỏ, rốt cuộc cũng cảm giác được mình không phải ăn cỏ.
Ba người cầm đũa mà chả hiểu gì trong chốc lát, đều gắp mì trước, một bàn mì sợi còn chưa đủ cho Cao Lãng ăn, đừng nói đến việc chia cho bốn người, thậm chí Ứng Uyển Dung cũng không mua thêm cơm, sau khi ăn xong có thể no hay không là cả một vấn đề.
Vu Văn Diệu ôm tâm tình hoài nghi ăn thử miếng đầu, nhưng mà khi thức ăn vừa vào miệng, mùi vị đó liền chinh phục cậu rồi.
Cùng một món nấm xào, căn tin chỉ là nấu chín rồi cho thêm chút muối vào là xong, mà Ứng Uyển Dung lại giống như một nhà ảo thuật vậy, có thể làm dậy lên mùi vị của tất cả các loại nguyên liệu, ngoại trừ ăn ngon, cậu cũng cũng không thể nghĩ ra từ nào khác!
Ứng Uyển Dung múc thêm cho mình một bát canh nữa, gắp chút salad, cũng không động vào những món khác. Thói quen được tạo ra đã đi theo quanh năm suốt tháng rồi giờ không phải nói đổi là có thể đổi được, thịt và mì sợi có rất nhiều thịt, cô phải tập thể dục bao lâu mới có thể làm tiêu hao được chỗ thịt kia?
Lựa chọn duy nhất là khống chế dinh dưỡng trong mỗi bữa ăn hàng ngày của mình, ăn ít và ăn làm nhiều bữa, ít muối ít dầu mỡ. Cuộc sống như thế có mệt không?
Đó là đương nhiên.
Nhưng mà cô sẽ có được nhiều thứ khác hơn, chỉ tiếc, hiện tại tất cả đều không có, có muốn tiếp tục phấn đầu lại từ đầu hay không cô cũng chưa nghĩ ra, chẳng qua là theo bản năng tiếp tục đặt ra yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân.
Một đôi đũa đột nhiên hạ xuống, cạch, một miếng thịt cuốn được đặt trong bát cô. Cao Lãng ho nhẹ một tiếng, phát hiện Ứng Uyển Dung ngước mắt nhìn mình, liền giải thích: "Ăn thêm ít thịt mới có thể no được, không cần phải giữ lại cho mọi người, nếu không đủ lát nữa mua thêm ít cơm về ăn."
Trương Kim Hoa ngồi đối diện cũng tiếp lời, "Đúng vậy, hôm nay con cực khổ rồi, ăn nhiều một chút. Buổi chiều mẹ và ba con phải đi về rồi, nhìn các con như vậy chũng ta cũng yên tâm."
"Đúng vậy, chị dâu mau ăn đi. Chị làm thịt cuốn ăn ngon quá, em cũng không nghĩ tới có thể làm như vậy đâu, vẫn là chị dâu thông minh."
Cha Cao cũng tổng kết nói: "Ăn nhiều một chút, nhìn người con xem, gầy quá. Ba nhớ trước kia ở nhà con còn có thể ăn một bát cơm, bây giờ chỉ ăn có một chút như vậy, sao có thể ăn no được?"
Đây coi như là Ứng Uyển Dung tự đào hố cho mình nhảy? Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, nhắm mắt ăn miếng thịt cuốn, còn Cao Lãng thì giống như nhận được một loại tín hiệu vậy, liền bắt đầu không ngừng gắp thức ăn cho cô, lát sau thức ăn trong bát liền thành một ngọn núi nhỏ.
Mí mắt giật giật, nếu mà ăn hết chỗ này, rất nhanh cô sẽ mập thành một quả địa cầu mềm mại!
Tay trái kéo kéo vạt áo bệnh nhân của Cao Lãng, đôi môi khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "Anh Lãng..."
Cao Lãng bị Ứng Uyển Dung kéo một cái, hơn nữa còn nghe cô gọi như vậy, cảm giác da đầu tê dại quen thuộc liền đánh tới...
Cuối cùng Cao Lãng vẫn giúp Ứng Uyển Dung giải quyết hết đống thức ăn, mặt mày Ứng Uyển Dung cong cong như không có gì, tự nhiên hai vợ chồng Trương Kim Hoa cũng không có ý kiền gì, Vu Văn Diệu ăn uống no đủ vô cùng thỏa mãn.
Buổi trưa lải nhải xong, Vu Văn Diệu liền đưa hai vợ chồng Trương Kim Hoa đến nhà ga, dùng điện thoại báo cho Cao Nhu bên kia một tiếng về thời gian ở nhà ga.
Sau khi việc trong nhà hoàn toàn lắng xuống, Cao Lãng có chút không được tự nhiên, anh không biết nên nói những gì với Ứng Uyển Dung.
Nói việc ly hôn sao? Vậy anh cần đi nói chuyện với chính ủy một chút, viết lại báo cáo. Mà rõ ràng bây giờ chuyện đó là không thực tế.
Cũng may tiếng gõ cửa cứu vớt anh, để cho anh không lúng túng đến nỗi chuẩn bị đi ngủ.
Ứng Uyển Dung nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nhìn lên, Trâu Khải đang bước vào phòng bệnh, chẳng qua nhìn thấy cô thì chỉ gật đầu một cái, liền nhanh chóng hướng Cao Lãng đánh một quyền.
Đôi mắt Ứng Uyển Dung khẽ nhếch lên, đôi môi đỏ mọng mím lại, không vui nhìn Trâu Khải. Chỉ thấy thân thể Cao Lãng không tránh không né, cánh tay vừa động, bàn tay liền tiếp nhận một quyền của Trâu Khải.
Hai người đàn ông đều không đổi sắc mặt, lúc lâu sau, trong mắt đều lộ ra sự vui vẻ.
"Sao cậu lại tới nơi này? Mình nghe nói không phải cậu muốn xuống cơ sở phía dưới sao?" Cao Lãng đập bả vai Trâu Khải một cái, thuận miệng hỏi.
Trâu Khải liếc nhìn Ứng Uyển Dung ngồi bên cạnh Cao Lãng, đáy mắt Ứng Uyển Dung lúc này có chút rét lạnh, nhưng cũng không nhiệt tình cho lắm.
"Điều tới đây, thuận tiện thăm cậu một chút xem thế nào rồi, khó có được lúc nhìn dáng vẻ cậu nằm một chỗ cần người chăm sóc. Tiểu tử cậu cưới vợ cũng không nói với mình một tiếng, thế nào, là sợ mình uống nhiều một ly rượu mừng của cậu?"
Da dẻ màu lúa mạch của Cao Lãng ửng đỏ, trợn mắt nhìn Trâu Khải một cái, rồi cẩn thận liếc nhìn Ứng Uyển Dung đi chuẩn bị trái cây và nước tắm một cái. Thấy cô cũng không thèm để ý, trong tim lại có chút mất mát buồn bực lướt qua.
"Lúc đó tương đối gấp, lần sau có bổ sung thêm sẽ mời mọi người."
Nếu như có cơ hội...
Trâu Khải vỗ vai anh, nói: "Trong đội thấy cậu hồi phục khá ổn rồi, chuẩn bị cho cậu trở về dưỡng thương, biết vợ cậu cũng tới, còn đặc biệt phê chuẩn cho hai vợ chồng cậu một bộ phòng để ở."
"Hả? Mình còn đang muốn hỏi lúc nào thì được về, như vậy thì tốt quá rồi!" Cao Lãng đã sớm ngây ngốc trong bệnh viện đến chán rồi, mặc dù bị thương ở chân, nhưng vẫn có thể đi bộ trong sân huấn luyện cũng được mà.
"Cậu cũng phải bàn bạc với em dâu một chút chứ?" Trâu Khải nhướng mày nói.
Cao Lãng nhíu mày lại, nghĩ đến chuyện bọn họ sắp phải giải quyết, trong lòng thở dài, rũ mắt nói: "Cô ấy sẽ đồng ý."