Cao Lãng xác định Ứng Uyển Dung sẽ không bị có những hành động gì đó đột ngột phát sinh nên đang đứng bên cạnh liền lui lại sau, dành lại cho bọn họ một chút không gian để nói chuyện.
Tuy rằng địa điểm lúc này là hậu trường đang la hét ầm ĩ, nhưng mà vẫn không có ảnh hưởng chút nào đến tâm tình của bọn họ.
Cao Lãng nhìn nhìn về phía Đồ Hướng Dương, lại nhìn về phía Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung đang giảng đạo lý cùng bọn họ.
"Về sau các cậu làm gì cũng cần phải nói với người đại diện, rồi sau đó mới có thể ra ngoài được! Bằng không nếu như bị gặp phải nguy hiểm gì đó thì biết làm sao bây giờ? Nghĩ muốn đến thăm tôi thì có thể thẳng thắng đề nghị, tôi luôn luôn hoan nghênh.
Lần sau hai người cũng không thể lại lỗ mãng như vậy nữa, biết không?" Giọng nói của Ứng Uyển Dung ấm áp, đôi con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Bàng Vân Phi sờ sờ chóp mũi.
Đương nhiên cậu ta biết, một lần tự đi ra ngoài thế này, chính là đã gây nên cho người đại diện không ít phiền toái.
Hơn nữa, Đài Truyền Hình phát sóng lại chỉ là Đài Truyền Hình địa phương, luận về danh tiếng thì cũng không có bao nhiêu.
Hành trình biểu diễn của hai người bọn họ được xếp lịch dày đặc chi chít như thế.
Nếu như bọn họ không tiền trảm hậu tấu, thì căn bản không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào mới có đi lại đây được.
"Lần sau chúng tôi sẽ không như vậy nữa, chị Uyển Dung nói rất có đạo lý." Ngữ khí nói của Đồ Hướng Dương hơi có vẻ vô cùng thân thiết, dáng người cao gầy, gật gật đầu ánh mắt mềm mại, trong nháy mắt làm cho Ứng Uyển Dung bỗng trở nên mềm lòng rồi.
Cũng không biết đứa nhỏ của cô và Cao Lãng có phải cũng có bộ dạng đáng yêu như thế hay không! Từ sau khi mang thai, cảm xúc của Ứng Uyển Dung liền đặc biệt dễ dàng xúc động.
Thỉnh thoảng, khi lật giờ xem các bộ sách cô còn có thể rơi lệ, làm cho Cao Lãng cuống đến không biết phải làm sao.
"Biết thì tốt rồi." Ứng Uyển Dung vốn định vỗ vỗ đầu của Đồ Hướng Dương, nhưng sau đó cô vẫn đổi lại ý định, chỉ là vỗ vỗ lên bờ vai của cậu ta.
"Hai người đi nghỉ trước đi, lập tức đến tiết mục của tôi rồi.
Tôi ở chỗ này chờ lên biểu diễn." Ứng Uyển Dung nói.
Bàng Vân Phi gật gật đầu dẫn đầu đi vào.
Ba người nói chuyện một lát như vậy, phía trước đã trải qua hai tiết mục rồi.
Đồ Hướng Dương vốn muốn đứng lại đó một lúc với Ứng Uyển Dung, nhưng cậu ta cũng cảm nhận được tầm mắt nặng nề của Cao Lãng vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm vào trên phía sau lưng của mình, nên chỉ do dự một chút vẫn là đi vào trong.
Quả thực, lúc này người dẫn chương trình trên sân khấu đang giới thiệu tiết mục biểu diễn tiếp theo là của khách quý.
Chờ sau khi người dẫn chương trình nói đến tên Ứng Uyển Dung, Ứng Uyển Dung liền vuốt lại làn váy sau đó đưa tay lên vẫy vẫy với Cao Lãng, rồi tiến lên trên sân khấu.
"Xin hoan nghênh nghệ sĩ Ứng Uyển Dung, người sẽ mang đến cho chúng ta thưởng thức một ca khúc: Đêm quân cảng"
Ứng Uyển Dung đi lên sân khấu phát hiện ra tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy có tiếng huýt sáo vang lên.
Ánh mắt của Ứng Uyển Dung chuyển qua ngồi phía bên trái, nơi nhóm người của Lý Hương Hoa và Trương Kim Hoa đang ngồi ở đó, vẫy vẫy tay.
Âm thanh ở dưới sân khấu gần như sắp làm nổ tung cả sân khấu lên rồi.
Ứng Uyển Dung cười cười, ánh mắt nhìn vào chiếc camera màu đen, khẽ mở cánh môi, "Quân cảng đêm nay im ắng..."
Một ca khúc nhẹ nhàng và êm dịu được hát lên, mang theo tiếng trái
.
Danh Sách Chương: