Mặc kệ ở bên ngoài cô nổi danh thế nào, ở đây cô với chúng tôi đều giống nhau. Hơn nữa, minh chứng của việc lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc đã thành tài còn ít sao? Diễn viên tốt đều dựa vào tác phẩm để nói chuyện!
Cũng không biết có phải Lâm Tuyết nhận rõ sự thật hay không, đối với chuyện này cũng không đi tìm Ứng Uyển Dung gây phiền toái, ngược lại cô ta như vậy lại khiến Ứng Uyển Dung càng đề cao cảnh giác hơn, chó cắn người là chó không sủa, loại người giỏi nín nhịn chờ cơ hội chơi xấu kẻ địch mới chính là loại người đáng sợ nhất.
Tuy rằng lúc trước Lữ Dịch An đã bị đuổi khỏi đoàn phim, nhưng phía sau mọi chuyện cũng có bóng dáng của Lâm Tuyết, cô ta đúng là âm hồn bất tán.
Chờ một tháng sau khi cơn sốt của [Nữ Đế] bùng nổ, Ứng Uyển Dung phải cùng đoàn phim rời thủ đô đến địa điểm khác để quay ngoại cảnh, Kante chủ yếu chọn những nơi có cảnh sắc thanh thoát, thoải mái, xinh đẹp để quay ngoại cảnh, trừ bỏ khuyết điểm bây giờ là mùa hè, mặc trang phục cổ trang khiến mồ hôi chảy đầy người, thì tất cả mọi người đều rất chờ mong vào việc được đi ra ngoài một chút.
Lúc mấy người Cố Tinh Tinh đang thảo luận xem nên chuẩn bị cái gì để mang theo, thì Ứng Uyển Dung lại ngồi trên một băng ghế nhỏ, cẩn thận dùng từ đường kim mũi chỉ để thêu khăn tay.
Lục Manh đang ngồi trên giường chọn quần áo, nhìn thấy Ứng Uyển Dung lại bắt đầu thêu khăn tay, ‘phụt’ một tiếng, nở nụ cười.
“Lâm muội muội của chúng ta thật sự là hiền lương thục đức, mỗi ngày đều thêu hoa ở chỗ này, thậm chí còn không xem kịch bản, cậu nói xem cậu đây là đang thêu hoa hay thêu cỏ?” Lục Manh trực tiếp xuống giường thò đầu lại xem.
Cố Tinh Tinh xoay trái xoay phải nhìn ngắm cái váy đang mặc trên người, còn hỏi Triệu Dao Cẩm trông cô thế nào, nghe thấy lời Lục Manh nói cũng hướng mắt nhìn qua một chút.
“Cũng không biết có phải Uyển Dung có linh cảm từ việc đóng phim mấy ngày trước hay không, nói với tổ hậu cần là muốn một cái khăn tay, rồi ngồi yên trong phòng cả ngày để thêu hoa.”
Triệu Dao Cẩm thăm dò nhìn qua, nói là thêu hoa bất quá chỉ là khen Ứng Uyển Dung mà thôi, thực chất trên mặt khăn chỉ có đường cong nét vẽ đơn giản giống mấy bông hoa, còn được xem là chỉnh tề, còn lại đều là rất nhiều sợi chỉ chồng lên nhau, cực kỳ thê thảm, vừa nhìn là biết đây là tác phẩm thêu thùa của người không hề có kinh nghiệm.
Ứng Uyển Dung mắt điếc tai ngơ với lời nói của họ, chỉ híp mắt, tập trung thêu từng đường kim mũi chỉ lên khăn, nửa ngày sau cô nhìn đóa hoa nho nhỏ trên mặt khăn, vừa lòng cười.
“Mình tốt xấu cũng học thêu khăn, còn có thể giúp mấy cậu đính lại cúc áo nếu bị hỏng.” Ứng Uyển Dung tràn đầy tự tin nói, cô gỡ chiếc khăn đang thêu khỏi khung cất đi.
Cũng may mấy người các cô hiện giờ đang đóng phim cổ trang, những thứ dùng cho việc thêu thùa như giá thêu, khung thêu gì đó đều có sẵn, chỉ cần cô muốn sử dụng, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lục Manh vừa phục hồi tinh thần lại kinh ngạc hỏi: “Uyển Dung, cậu không định nói, cái khăn cậu đang thêu là muốn tặng cho Cao Lãng đó chứ?”
Trong phòng lập tức rơi vào một trận trầm mặc quỷ dị, sau đó lập tức nổi lên một trận cười lớn, mặt Ứng Uyển Dung ửng đỏ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý ba ngươi họ. Đây là lần đầu tiêng cô tự mình thêu khăn tay đem đi tặng, đặc biệt cô lại không am hiểu việc may vá.
Sờ hộp trang điểm vẫn luôn được đặt ở bên gối đầu, ăn tết xong cô cũng mang thứ này theo về đoàn phim, tuy rằng Cao Lãng không hỏi cô có dùng không, nhưng mỗi lần ra ngoài đi dạo, anh sẽ rất hàm súc hỏi cô gần đây dùng lược gì………
Tính cách của người đàn ông ấy vẫn luôn là yên lặng trả giá hết thảy, nhưng cô không thể xem chuyện này là đương nhiên mà chỉ biết hưởng thụ, cô muốn tặng anh thứ gì đó, bởi vì lần quay ngoại cảnh này nhanh nhất cũng phải năm sau mới trở lại, còn thời gian chậm nhất thì cô không nói được.
Ứng Uyển Dung rũ mắt xuống, trên khuôn mặt oánh nhuận lộ ra một mạt ý cười ôn nhu, nụ cười đó cơ hồ có thể làm hoa mắt, mê hoặc ánh mắt tất cả mọi người, mấy người Lục Manh nhìn nhau mà cười, hoàn toàn không nói thêm gì nữa, có thể có được một cuộc hôn nhân hợp ý như vậy, thật sự làm cho người ta khó nén được sự hâm mộ đâu nha.
Kỳ thật mấy ngày nay Cao Lãng rất bận, nhưng dù vội thế nào anh cũng dành ra một ít thời gian cuối tuần đi thăm vợ, thời gian gặp nhau vốn dĩ rất ngắn ngủi, chờ đến lúc đoàn phim bắt đầu bước lên hành trình quay phim trên khắp cả nước, muốn gặp nhau một lần lại càng khó khăn hơn.
Ban đầu còn có người trêu ghẹo Cao Lãng là vợ anh đã thành đại minh tinh rồi, sau này phải nhờ chị dâu giới thiệu nhiều nữ đồng nghiệp cho bọn họ để thoát cảnh cô đơn. Trường quân đội cũng có rạp chiếu phim, thường xuyên tổ chức những buổi truyền tin, chiếu phim cho tất cả các lính học viên xem, mỗi người cầm ghế nhỏ ngồi xếp hàng ngay ngắn trật tự ở rạp chiếu để xem.
Nợ nước thù nhà gì đó đều không thắng nổi một nụ cười của mỹ nhân, tất cả bọn họ trợn to mắt xem từng hàng mỹ nhân cổ trang, xinh đẹp trẻ tuổi, khóe miệng cười duyên, mắt đẹp quyến rũ*, ai cũng không cầm lòng được mà muốn dùng cổ văn để theo đuổi các cô ấy.
(*Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề: Hai câu thơ trong bài "Thi Kinh - Quốc Phong - Vệ Phong - Thạc Nhân 2", ở đây mình edit theo cách riêng để hợp với cả đoạn truyện, toàn bài như sau
Thủ như nhu đề,
Phu như ngưng chi,
Lãnh như tù tề,
Xỉ như hồ tê,
Tần thủ nga my.
Xảo tiếu thiến hề!
Mỹ mục phiến (phán) hề!
Dịch nghĩa: Bản dịch của Tạ Quang Phát
Tay mềm như tranh non lên tươi
Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da
Cổ cao lại trắng nõn nà
Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong
Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức
Miệng có duyên những lúc mỉm cười
Mắt xinh đen trắng sáng ngời.)
Nhìn thấy công chúa Đại Chu – Vạng Dạng Dạng tất cả đều phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không ngừng ồn ào, chờ đến lúc Ứng Uyển Dung xuất hiện cả rạp phim hoàn toàn là một mảnh lặng ngắt như tờ, trừ bỏ việc dùng mắt để miêu tả vẻ đẹp khó có thể hình dung kia, trong đầu không còn nghĩ được gì khác.
Một cười thành quách ngả nghiêng, cười một lần nữa đảo điên nước nhà*. Nếu bọn họ là vị quân chủ trên phim, phỏng chừng cũng không thắng nổi một nụ cười của mỹ nhân mà cam tâm tình nguyện dâng mọi thứ mình có đến trước mặt nàng.
(*Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc: Bài thơ “Giai nhân ca của Lý Diên Niên” cả bài như sau
Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.
Dịch nghĩa:
Phương Bắc, có một giai nhân
Tuyệt vời nhan sắc xuất trần đứng riêng
Ngoảnh nhìn thành quách ngả nghiêng
Ngoảnh nhìn lần nữa đảo điên nước nhà
Mặc cho thành đổ nước tan
Giai nhân há muốn gặp liền được sao.)
Cao Lãng hai tay ôm ngực, rũ mắt nhìn hình ảnh Ứng Uyển Dung trên màn hình, chuyện tốt là anh cũng tham gia diễn phim, cho dù chỉ là không lộ mặt hoặc là đã che mắt lại, giờ nhìn thấy phim được chiếu thì cảm giác này lại hoàn toàn không giống nhau.
Trương Diệu Tổ cùng anh trai của cậu, Trương Quang Diệu ngồi song song ở phía sau, lực phòng ngự của bọn họ tương đối cao, dù gì thì từ nhỏ đến lớn đã thấy rất nhiều mỹ nhân, nên bây giờ hai người chỉ ngồi đó hợp tác với nhau như có như không mà chèn ép Cao Lãng.
“Chậc chậc, anh nhìn xem mấy người này hệt như chưa từng thấy mỹ nữ bao giờ vậy, nước miếng đều nhanh chóng chảy ra cả rồi kìa…….” Trương Diệu Tổ nâng cằm nhìn về phía trước nói.
Trương Quang Diệu cũng rất phối hợp nói: “Em dâu diễn rất tốt, em nhìn mấy tên tiểu tử chung quanh xem, biết cô ấy là vợ của Lãng Tử mà tròng mắt cũng nhìn chằm chằm không hề di chuyển, thật là quá đáng,”
Mặt Cao Lãng trầm xuống, không nói gì mà liếc bọn họ một cái, những người quen thuộc với anh đều biết lúc này tâm tình anh rất không tốt, tiếp tục chọc anh sẽ phải cẩn thận, nếu không sẽ phải ăn quả đắng.
Trương Diệu Tổ trực tiếp ôm lấy bả vai Cao Lãng nói: “Lãng Tử à, tôi nghe nói vợ anh phải rời khỏi thủ đô? Chuyến này đi cũng không biết mất thời gian bao lâu, anh không nghĩ đến việc đưa cho cô ấy cái gì sao?”
Trương Diệu Tổ cùng Ứng Uyển Dung khó có được một lần có chung sóng điện não, đều có ý muốn tặng đồ làm kỷ niệm.
Cao Lãng nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Cô ấy cũng không thiếu cái gì cả, hơn nữa, tôi cũng không biết cô ấy thích cái gì.”
Trương Quang Diệu trực tiếp xoa căm nói: “Nơi này của chúng ta thứ gì có nhiều nhất?”
Trương Diệu Tổ không cần nghĩ nhiều nói: “Người? Phòng ở? Cây cối?”
Trương Quang Diệu dùng ánh mắt và vẻ mặt như đang đối diện với một tên ngu ngốc để nhìn cậu, vạn phần không muốn thừa nhận đây là em trai mình, quả thực vô cùng mất mặt!
“Mỗi ngày chúng ta đều phải tập bắn trên bia, thứ nhiều nhất chính là vỏ đạn.” Trương Quang Diệu nói.
Trương Diệu Tổ cực kỳ thành khẩn nói: “Anh, cái này em biết, nhưng cái này không được phép mang ra ngoài, chẳng lẽ anh muốn Lãng Tử phải giấu đi để mang ra ngoài sao? Chuyện này không tốt lắm đâu….”
“Em độc thân đến bây giờ là xứng đáng!” Trương Quang Diệu trực tiếp gõ ót em trai mình một cái, nói: “Lãng Tử có thể tự tay chuẩn bị. Giữ lại một cái vỏ đạn, làm thành điếu trụy cho vợ hắn đeo lên cổ, vậy chẳng phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rồi sao.”
“Trước đó tuy rằng sẽ phải tốn một chút thời gian, nhưng chỉ cần nhìn vỏ đạn tốt là ổn, sau đó cũng không thể quá keo kiệt được mà phải mài dũa trang trí lại tốt một chút, mang ra ngoài cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Trương Diệu Tổ nga một tiếng, âm cuối kéo dài, ý vị thâm thường nhìn anh trai mình một cái, đột nhiên hỏi: “Anh, anh thừa nhận đi, anh có nhiều thủ đoạn như vậy, có phải là vì anh đang theo đuổi ai hay không, anh cứ nói với em đi, em tuyệt đối không nói cho người khác biết đâu.”
Trương Quang Diệu liếc xéo tên ngốc này một cái, hoàn toàn không nói gì. Buồn cười! Anh trai em ưu tú như vậy còn cần phải theo đuổi người khác sao?
Cho dù hai người này đang nói chuyện lung tung như thế nào Cao Lãng cũng không quan tâm, anh có một ý nghĩ khác, đồ vật tặng cô lần trước quá sơ sài, sau khi nghe gợi ý của Trương Quang Diệu, anh thật sự đi nhặt vỏ đạn làm lễ vật, chờ khi gặp được vợ thì nói cho cô biết đây là anh làm cho riêng cô.
Làm đơn báo cáo muốn mang thứ gì đó ra ngoài nộp cho cấp trên, việc này Trương Quang Diệu đã giải quyết giúp Cao Lãng, Cao Lãng và Ứng Uyển Dung suy nghĩ giống nhau, thời gian hai người nhàn rỗi đều ở ký túc xá làm quà đưa tiễn cho đối phương.
Chờ đến khi Kante thông báo hai ngày nữa tất cả đoàn phim lên đường đến tỉnh X đã là tháng 5, thời tiết không nóng không lạnh, muỗi bắt đầu sinh sản, mấy nhóm tình lữ đi dạo trên đường cái cũng không dám về nhà quá muộn.
Bởi vì có việc đột xuất cho nên này cuối tuần Cao Lãng không đi thăm Ứng Uyển Dung như trước, thẳng đến ngày cô phải đi, Cao Lãng mới mang một thân mồ hôi đầy người đuổi đến địa điểm xe đỗ đón đoàn phim lên đường.
Hành lý của Ứng Uyển Dung tính ra cũng rất nhiều, sau khi thu thập xong vẫn luôn cầm khăn tay cô đã thêu tốt để đùa nghịch, xoa loạn rồi lại vuốt phẳng, cầm cái hộp nhỏ để bỏ vào lại cảm thấy có chút không tốt, nghĩ có nên viết chút gì đó hay không, cô trầm tư suy nghĩ nửa ngày khiến cho mọi người đang vây xem cũng không chịu nổi, đông loạt đi ra ngoài.
Ứng Uyển Dung nghĩ hay là viết lên đó hai câu thơ đi, đừng nhìn thủ công thêu của cô cực kỳ thô ráp mà coi thương, một tay viết lên một hàng chữ Khải vô cùng sinh đẹp, vô cùng vừa lòng.
Chỉ là….. Quà thì đã chuẩn bị tốt, mà người muốn tặng lại lỡ hẹn không tới kịp, Ứng Uyển Dung nhíu mày đi tới đi lui bên cạnh xe, mặt đất cũng thiếu chút nữa bị cô mài phẳng mất một tầng.
Nhìn thấy thân ảnh Cao Lảng từ trên xe chạy xuống ở phía xa, mới thở dài một hơi, nhỏ giọng nỉ non nói: “Biết hôm nay em đi, sao bây giờ anh mới đến,”
Cao Lãng ngẩng đầu lên muốn nói cái gì đó, lại thấy mọi người trong đoàn phim đều sôi nổi dùng ánh mắt trêu ghẹo để nhìn họ, bèn kéo Ứng Uyển Dung đến một chỗ khuất trong hẻm nhỏ, không đợi cô nói gì liền lấy từ trong túi ta ra hải chiếc vỏ đạn dùng sợi tơ hồng để xâu lại.
Ứng Uyển Dung rũ mắt xuống, con người lóe lên, sau khi nhận lấy mới nhìn ra phía trên vỏ đạn còn khắc bốn con số*, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng quẫn bách của anh, mới nhận ra gần đây anh đang bận làm gì.
Không khỏi có chút buồn cười hỏi anh: “Một quả thì em biết ý anh muốn nói là một đời một kiếp, bất quá hai quả có nghĩa là gì?”
Cao Lãng đem ánh mắt nhìn về hướng khác, không dám nhìn cô, tiếng nói có chút trầm thấp của anh vang lên: “Em một cái anh một cái, trên đó còn khắc tên anh, trước tiên em thay anh giữ thật kỹ, khi nào xuất ngũ em hãy trả lại cho anh.”
(*Lời editor: Mình giải thích một chút, đây là một thói quen thậm chí gần như là một tục lệ của các cặp vợ chồng là quân hôn hiện nay, nếu người chồng là lính, lần đầu tiên sau khi tòng quân đi làm nhiệm vụ, bị trúng một viên đạn suýt nữa lấy đi tính mạng của anh ta, người đó hoặc đồng đội của người đó sẽ giữ lại viên đạn sau khi được lấy ra khỏi cơ thể, đem đi mài thành hình dạng hoàn chỉnh, rồi khắc lên đó ngày anh ta bị trúng đạn làm kỷ niệm, người lính đó sẽ giữ lại viên đạn, sau đó đưa cho bạn đời của mình cất giữ coi như vật định tình, thể hiện ‘em có ý nghĩa đặc biệt với anh như viên đạn này’. Còn ở đây thứ Cao Lãng tặng cho Uyển Dung là vỏ đạn, bốn con số hẳn là một ngày nào đó có ý nghĩa đặc biệt với anh hoặc với hai người. Edit đã quên nguồn mình đọc ở đâu nên bạn đọc có thắc mắc gì xin đừng hỏi, mình cũng không nhớ để trả lời được, còn nếu edit nhớ sai thì mong bạn đọc hãy để lại bình luận giải thích, mình cảm ơn.)
Trong mắt Ứng Uyển Dung như đang chứa đựng tinh quang đầy trời, nụ cười so với nắng còn tỏa sáng hơn, nắm chặt lòng bàn tay, tiến lên hôn xuống đôi môi mỏng của Cao Lãng, vui mừng nói với anh: “Em rất thích, cảm ơn.”
Nói xong rồi cô cũng lấy món quà không có chút tiết tháo do tự tay cô làm từ trong túi ra, cảm giác cả khuôn mặt mình cũng nóng lên, nói: “Lát nữa, chờ em đi rồi anh hãy mở ra xem nhé, nhớ lời em nói không?”
Nghe thấy thế Cao Lãng lập tức sửng sốt, những vẫn gật đầu, nghiêm túc nói: “Được”.
Ứng Uyển Dung nhìn bốn phía đã không còn người nào nữa, biết cô sắp phải đi, cô lập tức thuận theo ý mình mà hôn người đàn ông vừa ngượng ngùng vừa nội liễm này, bất luận anh đưa cho cô cái gì, đều hợp tâm ý cô, khiến cô vô cùng yêu thích.
Cao Lãng từ trước đến giờ hoàn toàn không phải là dạng người bị động, nhận lấy nhiệt độ vợ truyền đến, môi lưỡi giao nhau, nhiệt tình tìm kiếm lẫn nhau.
Thẳng đến khi nhân viên công tác của đoàn phim, dùng loa thông báo tất cả mọi người phải lên xe, Ứng Uyển Dung mới buông eo Cao Lãng ra rồi dặn dò anh: “ Nhớ rõ, mỗi ngày anh nhất định phải nhớ đến em, thời điểm anh nhớ em mà quên mất bóng dáng em thì lấy ảnh chụp ra xem.”
“Anh luôn nhớ rõ hình dáng của em”. Cao Lãng nhỏ tiếng cãi lại, trông vợ như thế nào căn bản không cần phải xem hình, cho dù nhắm mắt anh cũng có thể miêu tả được.
“Cho dù bận thế nào cũng phải ăn cơm đầy đủ, phải chiếu cố tốt bản thân, đừng để đến lúc em trở về lại thấy cả người anh bị thương nhé.” Ứng Uyển Dung tiếp tục dặn dò.
“Được.” Cao Lãng đáp.
“Chuyện đó…. Em phải đi rồi.” Ứng Uyển Dung lôi kéo vạt áo Cao Lãng nhẹ giọng nói.
Cao Lãng nhướng mày, thở dài một lần nữa ôm Ứng Uyển Dung vào lồng ngực, nhỏ giọng nói một câu vào tai cô. Con ngươi Ứng Uyển Dung trợn tròn, mặt khó có lúc lộ ra biểu tình cực kỳ ngây ngốc.
Cao Lãng thấp giọng cười, mắt đen vẫn luôn luôn nhìn cô, chờ đến khi nhìn thấy hai má và tai cô đỏ bừng mới kéo cô đến trước ô tô nói: “Anh cũng muốn nói với em như vậy, chiếu cố tốt bản thân, ăn nhiều một chút, đừng để bản thân gầy đi.”
“Anh thích em béo một chút, lúc bế lên ôm mới thoải mái.” Sau đó mới nói một câu vào tai Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung lấy lại tinh thần, trực tiếp đấm vào ngực anh, tà tà liếc mắt nhìn anh một cái, hừ nhẹ một tiếng, nhấp nhấp môi nói: “Em phải đi rồi.”
Cứ tiếp tục như vậy phỏng chừng cũng không thể từ biệt được nữa mất, Lục Manh trực tiếp xuống xe gọi Ứng Uyển Dung: “Uyển Dung mau lên xe thôi, xe phải xuất phát rồi.”
Chân Ứng Uyển Dung vừa di chuyển, vừa chớp mắt nói với Cao Lãng: “Nhớ kỹ, chờ em đi rồi mới mở lễ vật ra xem.”
Cao Lãng gật đầu một lần nữa, nhìn Ứng Uyển Dung lên xe, phất tay với anh qua cửa sổ xe, xe khởi động rời đi, chỉ để lại một làn khói xe dài.
Cao Lãng quay về xe của mình, chờ khi xe khởi động về trường quân đội, mới lập tức lấy cái cái hộp nhỏ trong ngực ra, vừa mở ra đã nhìn thấy một chiếc khăn thêu có bộ dạng thảm không nỡ nhìn, Cao Lãng cũng không ghét bỏ, bàn tay to trực tiếp lấy khăn tay ra, một làn hương sâu kín truyền ra, đánh úp tâm trí anh, khiến anh nhớ tới mùi hương trên người Ứng Uyển Dung mỗi khi anh ôm cô.
Bên cạnh đóa hoa nhỏ còn có hai hàng chữ viết.
Chân trời góc bể cũng có nơi cùng tận
Chỉ có lòng tương tư là không có kết thúc.
(* Hai câu thơ cuối trong bài thơ “Ngọc lâu xuân - Xuân hận - Án Thù” cả bài như sau
Lục dương phương thảo trường đình lộ,
Niên thiếu phao nhân dung dị khứ.
Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung,
Hoa để ly sầu tam nguyệt vũ.
Vô tình bất tự đa tình khổ,
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.
Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,
Chỉ hữu tương tư vô tận xứ.
Dịch nghĩa: Bản dịch của Nam Long
Trường đình thắm liễu thơm hương cỏ,
Tuổi đuổi xuân đi người vẫn đó.
Chuông canh năm điểm mộng tàn mau,
Mưa tháng ba sầu ly biệt cũ.
Vô tình chăng thấu đa tình khổ,
Một tấc cũng thành muôn vạn tứ.
Chân trời góc bể có khi cùng,
Chỉ mỗi tương tư khôn đếm đủ.)
Cao Lãng nắm chặt khăn lụa trong tay, anh có thể tưởng tượng ra khi viết xuống câu thơ này, nhất định trong mắt cô là tràn đầy nỗi nhớ dành cho anh, nội tâm anh kích động không thôi, nhu tình mật ý đong đầy, chỉ một chút nữa là gần như có thể tràn lan ra xung quanh.
Bởi vì người trong đoàn phim rất đông, còn có một ít thiết bị quay phim nữa, cho nên vẫn lái xe đến tỉnh X trước, sau hành trình hai ngày một đêm, đã đến địa điểm chuẩn bị quay ngoại cảnh.
Theo dự tính ban đầu thì họ trái phải cũng phải ở lại đây một tháng, sau đó lại di chuyển đến chỗ tiếp theo, Kante chậm rãi sắp xếp bảng quy định giờ giấc làm việc, nghỉ ngơi, nếu muốn quay ngoại cảnh thì khẳng định sẽ có rất nhiều yếu tố bất ngờ xảy ra.
Hơn nữa sẽ có vài diễn viên chỉ xuất hiện khi có cảnh quay, chờ sau khi quay xong bọn họ còn có công việc khác đã được an bài sẵn nên phải rời đi, thời gian là tiền bạc, tất cả mọi người không thể chậm công việc được.
Không ai có thể tưởng tượng được, tình hình quay ngoại cảnh của đoàn phim ở chỗ này lúc ấy lại chậm trễ rất lâu, đoàn phim gặp nạn gần như toàn bộ suýt chết.