Ứng Uyển Dung làm chủ nhà , tuy rằng cô không quen thuộc với huyện Du, nhưng cũng lựa chọn một chút cảnh vật quen thuộc trong trí nhớ giới thiệu với bọn họ, Vạn Dạng Dạng thất thần không nghe rõ, không chú ý liền va phải lữ khách đi cùng máy bay.
“Xin lỗi, thực xin lỗi, cô không sao chứ?” Vạn Dạng Dạng chân mày nhíu lại, có chút không vui nhưng miệng vẫn nhanh chóng nhận sai, thái độ rất tốt.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo gió màu vàng phía trước vừa quay đầu lại, hai bên đều có một người đi chung, không ngờ lại là người quen.
Mặt Tào Tình lộ ra ý cười, nhướng mày nói: “Trùng hợp như vậy, mọi người cũng đến đây tham quan phong cảnh sao?”
Vạn Dạng Dạng không quen biết Tào Tình, nhưng lại nhận ra Lý Hữu Đạo ở bên cạnh cô, biểu cảm không thể tin được trừng lớn mắt nhỏ giọng hô: “Lý đạo diễn? Ngài là Lý đạo diễn?”
Lý Hữu Đạo gật đầu với cô, nói với Ứng Uyển Dung và Nhạc Tu Minh phía sau cô: “Tiểu Nhạc cậu cũng đến đây chơi à?”
Ứng Uyển Dung cùng Ngô Minh đều nghẹn cười, cũng không hiểu được hai người quen nhau như thế nào, cái xưng hô Tiểu Nhạc quả thật quá buồn cười, đương nhiêu nếu gọi là Tiểu Minh….. Vậy còn không bằng gọi Tiểu Nhạc đâu.
Nhạc Tu Minh một chút cũng không cảm thấy chuyện này có gì buồn cười, ngược lại ông đối với duyện phận ngẫu nhiên gặp mặt này cực kỳ vừa lòng, lần gặp mặt thứ hai này ông đã bình tĩnh hơn một chút rồi.
“Lý đạo diễn, ngài cũng đến đây chơi sao? Hay là tới sưu tầm phong cảnh?”
“Tôi cùng Tiểu Tình đến đây chơi, tìm kiếm một chút linh cảm.”
Ý tứ chính là sưu tầm phong cảnh?
“Tuy rằng không biết mọi người muốn đi đâu, nhưng tết này chúng ta cũng có thể cùng nhau ăn bữa cơm tất niên?” Nhạc Tu Minh nhiệt tìn đề nghị nói.
Ứng Uyển Dung thật sự nhịn không được ghé mắt nhìn ông, nếu nói không lầm, bọn họ mới là người mang thân phận khách nhân được cô mời đến đây đi? Ăn cơm tất niên không phải là cần hỏi ý kiến cô sao?
Cũng may Lý Hữu Đạo lắc đầu cự tuyệt, mang bộ dáng của một tiểu lão đầu nghiêm trang giả thích: “Tiểu Tào cũng là người nơi này, đã nói trước là cơm tất niên sẽ đến nhà cô ấy ăn. Bất quá ban ngày chúng ta có thể cùng nhau đi tham quan nơi này, tỉnh S vẫn là nơi có không ít địa điểm du lịch.”
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, Tào Tình trực tiếp đi bên cạnh Ứng Uyển Dung, Vạn Dạng Dạng cũng tò mò đến việc hai người quen biết nhau như thế nào, nhưng rõ ràng không ai có ý định giải thích với cô.
Vạn Dạng Dạng thầm nghĩ ‘có lẽ là bởi vì đóng phim mà quen nhau?’
“Mọi người đang trên đường về quê sao? Nhìn không ra, em cũng là người tỉnh S, nghe thấy khẩu âm cũng không nhận ra.”
Ứng Uyển Dung nhoẻn miệng cười nói: “Chị Tào, khẩu âm của em rõ ràng là của phương Bắc, là người tỉnh S có gì lạ, bất quá chuyện chị là người nơi này cũng thật khiến em có chút ngoài ý muốn.”
“Đây là chứng minh cho việc giữa chúng ta có duyên với nhau!” Tào Tình vui vẻ ra mặt, không hề mang cái giá của biên kịch nổi tiếng.
Ngô Minh cùng Nhạc Tu Minh một trái một phải dứng bên cạnh Lý Hữu Đạo hệt như là tả hữu hộ pháp, ba người tuổi tác chênh lệch nhau chính là lão niên, trung niên cùng thanh niên, tạo ra một tuyến phong cảnh khá là độc đáo.
“Lý đạo diễn, tôi có gọi hai chiếc xe, chốc nữa chúng tôi đưa ngài đi, sân bay nơi này không dễ gọi xe.” Nhạc Tu Minh lấy lòng nói.
Lý Hữu Đạo gật đầu nói: “Vậy đi, trên xe còn có thể nói chuyện. Đoàn phim của mọi người đều nghỉ tết ở nơi này? Tìm cảnh quay luôn sao?”
Ngô Minh cười nói: “Tìm cảnh quay ở đâu chứ, là Nhạc đạo diễn biết Uyển Dung phải về thăm người thân nên muốn đến đây du ngoạn, người nhà tôi cũng ở nước ngoài, nên cùng nhau đến đây tham gia náo nhiệt.”
Lý Hữu Đạo gật đầu, sáu người cùng nhau đi ra ngoài, đến chỗ xe đang chờ, ba nam ba nữ vừa đủ để chia ra ngồi trên hai chiếc xe, nhà Tào Tình ở nội thành, cô và Lý Hữu Đạo được đưa đến nơi trước, trao đổi số điện thoại, ước hẹn tốt thời gian găp nhau ngày hôm sau.
So với Ứng Uyển Dung một nghèo hai trắng, trên người Nhạc Tu Minh cùng Lý Hữu Đạo đều có điện thoại di động làm phương tiện liên hệ.
Chờ khi bốn người đi vào huyện Du rồi đến Lý gia thôn thì đã qua bữa trưa, Ngô Minh bọn họ đều không thích cơm trên máy bay cho nên cũng chưa ăn gì, hiện tại càng là bụng đói kêu vang, vì bảo trì dáng vẻ mới không có lộ ra.
Đặc biệt một đường xóc nảy, dù không say xe cũng bị chỉnh thành say xe.
Ứng Văn Triết đã sớm chờ ở cửa thôn, thấy Ứng Uyển Dung xuống xe nhanh chóng phất phất tay, đứng bên người anh là một cô gái có dáng người nhỏ xinh.
“Uyển Dung, ở đây, ai, đây là đồng nghiệp của em sao, chào mọi người, tôi là anh trai của Uyển Dung, tên là Ứng Văn Triết.” Ứng Văn Triết bắt tay với Nhạc Tu Minh và Ngô Minh, đứng tại chỗ gật đầu với Vạn Dạng Dạng.
Theo lý thuyết Ứng Uyển Dung đã nói rõ đây là đồng nghiệp trong đoàn phim, diện mạo của Ngô Minh cùng Vạn Dạng Dạng cùng người qua đường không giống nhau, chỉ là Ứng Văn Triết sẽ không nghĩ đến việc hai người là vai chính trong phim trên TV mà anh xem mỗi ngày sẽ đứng trước mặt mình.
Nhưng thật ra cô gái bên cạnh Ứng Văn Triết có chút nghi hoặc nhìn bọn họ, mím môi không nói gì.
“Anh……” Ứng Uyển Dung kêu lên, ánh mắt chuyển đến trên người cô gái đó, nhướng mày hỏi: “Vị này là……”
Khuôn mặt trắng nõn của Ứng Văn Triết khó có khi lộ ra một tia quẫn bách, đặc biệt là ở trước mặt đồng nghiệp của em gái, đành phải nhỏ giọng nói: “Bởi vì em gần đây bận công việc nên mới định tối nay mới nói cho em biết…… Đây là chị dâu của em Hạ Tiểu Ngưng, năm sau anh chị sẽ kết hôn, em có thể uống xong rượu mừng rồi hãy đi được không?”
Ứng Uyển Dung xin lỗi nói: “Xin lỗi anh hai, xin nghỉ ăn tết một tuần là đã khiến công việc chậm trễ lắm rồi , nếu năm sau lại muốn xin nghỉ, Nhạc đạo diễn sẽ tức giận.”
Nhạc đạo diễn đang đứng ở phía sau nghe thấy được, vì sợ làm người trong nhà Ứng Uyển Dung khẩn trương, cho nên ông cùng không nói mình là đạo diễn phim mà Ứng Uyển Dung đang quay, ông chỉ nói mình là đồng nghiệp của cô, dù sao chỉ có diễn viên mới có thể thường xuyên lộ diện trên TV, trông đạo diễn như thế nào thật đúng là chẳng có ai chú ý.
Ứng Văn Triết có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu được, tính chất công việc đặc thù của Uyển Dung, đóng phim điện ảnh chắc chắn là rất bận.
“Xem anh này, sao có thể đứng nói chuyện trên đường được, đi đi đi, ba mẹ bọn họ ở nhà đã làm xong đò ăn chờ em về ăn rồi đó.” Ứng Văn Triết tiếp nhận túi hành lý, mang theo mọi người về hướng Ứng gia.
Không khí ăn tết lộ ra thực nồng đậm, hai bên đường đều treo đèn lồng đỏ thẫm, phụ nữ đã kết hôn mặc màu đỏ áo, liếc mắt nhìn lại trước mắt tất cả đều là một màu đỏ.
Nhạc Tu Minh trước kia luôn sinh sống ở nước ngoài, chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, nhìn xung quanh có chút mới lạ. Ngô Minh cùng ông cũng không khác nhau lắm, nơi này mang một bầu không khí ngày tết khác, nồng đậm hỉ khí dương dương.
Trên đường không ít người quen biết hai anh em Ứng Uyển Dung, tất cả đều tiến lên chào hỏi, thấy phía sau cô có ba người mặc toàn quần áo xinh đẹp, thời thượng, mọi người đều dùng ánh mắt tò mò để nhìn họ.
Sau khi Ứng Uyển Dung cùng Cao Lãng rời đi, Cao gia thôn cùng Lý gia thôn đều truyền ra một ít tin tức nhỏ, hơn nữa còn được gia trưởng nhà thừa nhận.
Ứng Uyển Dung đến thủ đô làm việc!
Một năm trước cô vẫn chỉ là một học sinh thi đại học thất bại, sau đó lại vội vội vàng vàng kết hôn cùng Cao Lãng, tất cả mọi người đều thấy đây là một bài học xấu, tất cả đều dùng cô để ân cần dạy bảo con cháu trong nhà.
Nhìn xem, chị Uyển Dung của con, học tập được không? Đó là học sinh số một số hai toàn trấn, kết quả thì sao ? Đại học thi không đậu, còn không phải thành thật đi lấy chồng hay sao?
Đọc sách cũng vô dụng! Nếu không phải quốc gia quy định cần trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, bọn họ thấy đến học tiểu học cũng không cần thiết phải đi, sơ trung không đi cũng không phải là chuyện gì to tát.
Kết quả thì sao? Sau khi nói lời này tất cả đều bị vả mặt.
Thủ đô là nơi nào? Đó là dưới chân thiên tử, là nơi người nước ngoài đều chọn để đi du lịch, đúng…… Dù sao đó là nơi mà chỉ có người làm công tác văn hóa mới có thể đi.
Một chiêu của này Ứng Uyển Dung biến cô từ chim sẻ biến phượng hoàng bay ra từ trong thôn, để Cao Lãng ở trong bộ đội, chính mình đi thủ đô làm việc. Có vài người ghẹn tỵ châm chọc vài câu điển hình của việc không ăn được nho liền chê nho xanh.
Cũng chỉ có Cao Lãng tâm lớn, vợ đi mất hắn cũng không biết, đàn ông có tiền liền đồi bại, phụ nữ có tiền còn có thời gian rảnh để trang điểm, chồng không ở bên người, cũng không có con cái vướng bận, chỉ ngẫm thôi đều cảm thấy không thỏa đáng.
Ứng Uyển Dung đối mặt với bọn họ, đều hào phóng giới thiệu đây chính là đồng nghiệp, đến chỗ này cùng ăn tết cùng du ngoạn. Bên trong có nam có nữ bọn họ ngược lại chẳng nói được cái gì.
Lại chờ qua nửa giờ mới trở lại Ứng gia, đến Nhạc đạo cũng cảm thấy chính mình sắp thăng tiên, tất cả vì đói bụng……
Lý Hương Hoa vẫn luôn ngồi ở cửa, không ngừng bóc vỏ đậu phộng trong tay, nhìn xung quanh cổng lớn, thấy Ứng Văn Triết đã trở lại lập tức đứng lên.
Ứng Uyển Dung liếc mắt một cái liền thấy Lý Hương Hoa, thấy được bà đã mặc bộ quần áo mà cô mua cho, tóc cũng thu thập sạch sẽ chỉnh tề, thấy một đám người xuất hiện ở trước mắt bà còn có chút câu nệ.
“Mẹ, con đã về rồi.” Ứng Uyển Dung kêu một tiếng, làm hốc mắt cũng Lý Hương Hoa có chút phiếm hồng, tiến lên nhiệt tình tiếp đón bọn họ vào nhà ăn cơm.
“Đồ ăn đã sớm làm tốt, vẫn luôn giữ nóng đấy, ba con vẫn luôn giục anh con đi xem, sợ các con tìm không thấy đường.”
“Mẹ, làm sao con có thể không thấy đường chứ?”
“Không nói được, con không biết năm nay trong thôn sửa đường rất nhiều, còn có cái phòng mới, con đi đã nửa năm rồi nhưng không phải vẫn không quen đường hay sao?
Lý Hương Hoa nói xong liền tiếp đón nhóm người Nhạc Tu Minh: “Ba con bé biết đồng nghiệp Uyển Dung muốn tới, nói tôi làm một ít đồ ăn, đều là cơm nhà, cũng không biết hợp có hợp với khẩu vị ăn uống của mọi người không.”
Vạn Dạng Dạng lập tức lộ ra tươi cười tới, thanh âm mềm nhẹ nói: “Dì à, dì đừng khách khí quá, tay nghề Uyển Dung tốt như vậy, tay nghề của dì khẳng định cũng không kém.”
Lời này nghe có chút hàm ý, bất quá Lý Hương Hoa cũng không nghĩ nhiều, liên tục nói ủy khuất bọn họ.
Lý Hương Hoa là người phương Bắc, nhưng Ứng Đại Hùng hoàn toàn là người mang đặc trưng của phương Nam, cho nên trên bàn cơm nhà bọn họ luôn pha trộn một chút đồ ăn đặc sắc của hai phương nam bắc.
Giữa trưa luôn nấu một nồi cơm trắng lớn, canh cá hầm cải chua, thịt khô xào măng, một chút rau, hai đĩa rau ngâm, cá hố chiên dầu.
Nhà Ứng Uyển Dung không tính là lớn, cho nên cũng chỉ có hai gian phòng để tiếp đón khách nhân, Nhạc Tu Minh cùng Ngô Minh một gian phòng, Vạn Dạng Dạng một gian. Sắp xếp tốt hành lý trong phong rồi ra ngoài rửa sạch tay khi quay lại phòng khách, Ứng Thừa Văn cũng xuống lầu.
“Anh…… Anh là Ngô Minh?!” Mặt Ứng Thừa Văn có chút dại ra, kêu một tiếng không xác định, không nghĩ tới Ngô Minh thật đúng là gật gật đầu mỉm cười.
ỨngThừa Văn lại nhìn sang Vạn Dạng Dạng xinh đẹp ở bên cạnh, bản thân nghi ngờ là mình đang nằm mơ.
Bất đồng với việc mọi người trong Ứng gia không chú ý đến tin tức giải trí, Ứng Thừa Văn đặc biệt thích xem TV, cũng xem một vài gameshow, đừng nhìn tiết mục chỉ một luôn là một loại tiểu phẩm, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có minh tinh lên đài biểu diễn.
Tên Ngô Minh thì không cần phải nói, đó là ảnh đế mới đại danh vang dội, cậu đặc biệt yêu thích xem phim của anh. Vạn Dạng Dạng thì sao, không có thiếu nam nào không tư xuân? Vạn Dạng Dạng là nữ thần trong cảm nhận của cậu, đến một sợi tóc cậu cũng có thể nhận ra!
Bây giờ Ứng Đại Hùng bọn họ mới hậu tri hậu giác nhớ ra Ứng Uyển Dung là đi đóng phim, vậy đó chẳng phải chính là diễn viên hay sao? Minh tinh ở trong nhà bọn họ?!
Vẫn là Nhạc Tu Minh có kinh nghiệm, trực tiếp xua tay nói: “Anh chị, các ngươi đừng cậu nệ như vậy, cứ coi bọn họ như người thường là được, mục địch của chúng tôi là đến đây cùng ăn tết cùng mọi người, mọi người như vậy chúng tôi nào dám lưu lại quấy rầy a. Tùy ý một chút là được, đừng khẩn trương.”
Lời này tuy rằng không có ý gì, nhưng Ứng Đại Hùng bọn họ nghĩ lại cũng không thể ném mặt mũi của Uyển Dung đi được, nhiệt tình tiếp đón bọn họ ngồi xuống ăn cơm.
Hạ Tiểu Ngưng là thái độ có chút co quắp, thời điểm cô cùng Ứng Văn Triết đính hôn đã biết được nhà chồng có một cô em gái đã gả ra ngoài, sau khi biết cô đến thủ đô làm việc cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại mới biết được cô em chồng này của cô thật sự là không hề đơn giản, chạy đi đóng phim, trên mặt khó tránh khỏi có chút thất thường.
Ứng Văn Triết cũng hiểu vị hôn thê không được tự nhiên, bởi vì chính anh còn phải tiêu hóa sự thật rằng người đang ngồi ăn cùng bàn cơm với nhà họ chính là cái đại minh tinh đây!
Ngô Minh cùng Vạn Dạng Dạng đều là người tinh ý, không nói đến việc đồ ăn trên bàn thật sự rất ngon, thiệt tình khen ngợi đồ ăn ăn ngon, làm cha Ứng mẹ Ứng vừa lòng đến không được.
Ăn xong một bữa cơm mọi người cũng quen thuộc không ít, ăn đến mức bụng no như trái bóng liền bị cha Ứng mẹ Ứng xua đi lý do là mang khách nhân đi tham quan mỗi nơi một chút, ở nhà để bọn họ thu thập là được.
Ứng Uyển Dung liền mang theo mọi người đến phía sau sườn núi nhỏ đi dạo, đi bộ một vòng để tiêu hoá cơm trưa không sai biệt lắm mới trở về chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trở về khi mới phát hiện có một đôi vợ chồng xa lạ ở trong nhà, Hạ Tiểu Ngưng đứng ở phía sau bọn họ, đánh giá một chút liền nhận ra là cha mẹ của cô ấy.