Mục lục
Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Editor: Mẹ Bầu
     Trương Diệu Tổ cùng anh trai là Trương Quang Diệu cũng xếp ghế ngồi ở phía sau.

Năng lực phòng ngự của bọn họ tương đối cao, các tiểu mỹ nhân bọn họ cũng đã từng thấy nhiều.

Bây giờ bọn họ không cùng nhau chèn ép Cao Lãng nữa.
     "Chậc chậc, anh xem những người kia kìa! Giống như chưa được nhìn thấy một mỹ nữ nào vậy, nước miếng đều sắp chảy ra đến nơi rồi.

.

." Trương Diệu Tổ hất càm lên nhìn về phía hướng trước mặt.
     Trương Quang Diệu cũng phối hợp nói: @MeBau*[email protected]@  "Em dâu diễn xuất rất giỏi! Em thử nhìn mấy cậu nhóc ở chung quanh mà xem, biết Ứng Uyển Dung là cô vợ nhỏ của Tiểu Lãng rồi, mà tròng mắt không nhúc nhích, thật quá mức."
     Cao Lãng mặt trầm xuống, lặng yên không tiếng động liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Tất cả những người quen thuộc đều biết, đây là dấu hiệu khi tâm tình của anh không tốt.

Nếu như còn chọc vào anh thì cứ phải cẩn thận !
     Trương Diệu Tổ trực tiếp ôm lấy bả vai của Cao Lãng nói: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Tiểu Lãng à, tôi nghe nói vợ của anh sắp phải đi rồi phải không? Đi lần này cũng không biết phải mất bao nhiêu lâu.

Anh cũng không suy nghĩ sẽ tặng cho cô ấy cái gì sao?"
     Thật hiếm khi Trương Diệu Tổ và Ứng Uyển Dung sóng điện não lại có cùng tần số như vậy, đều nhớ cần phải đưa chút đồ gì đó để làm kỷ niệm.
     Cao Lãng nhíu mày, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn thấp giọng hỏi: "Cô ấy cũng không thiếu cái gì cả.

Hơn nữa, tôi cũng không biết là cô ấy thích gì."
     Trương Quang Diệu trực tiếp xoa xoa cái cằm nói: "Ở nơi này chúng ta có nhiều nhất là cái gì nhỉ?"
     Trương Diệu Tổ vỗ vỗ đầu, nói "Người? Cây cối? Phòng ở?"
     Trương Quang Diệu nhìn sang em trai, ánh mắt nhìn tỏ ý nói đồ ngu ngốc.

Vạn phần không muốn thừa nhận đây chính là em trai của anh.

Quả thực là rất dọa người!
     "Chúng ta mỗi ngày đều bắn bia, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vỏ đạn chính là nhiều nhất." Trương Quang Diệu nói.

     Trương Diệu Tổ đặc biệt thành khẩn nói: "Anh à, cái này thì em biết! Bất quá không được mang đi ra ngoài đâu! Chẳng lẽ Tiểu Lãng phải giấu diếm để mang đi ra ngoài hay sao? Việc này cũng không tốt lắm đâu.

.

."
     "Xứng đáng được ăn mấy gậy!" Trương Quang Diệu trực tiếp gõ vào ót em trai mình một cái, "Tiểu Lãng có thể chuẩn bị bằng cả hai tay.

Một bên là làm cái lớn hơn một chút đặt ở trong doanh, Chờ đến khi cô cô vợ nhỏ đi tới đây, thì sẽ nói này là tặng cho cô ấy.

Một cái nữa là giữ lại một cái vỏ đạn, làm thành mặt dây chuyền tặng cho cô vợ nhỏ của cậu ta.

Như vậy thì, điều này có nghĩa mỗi ngày đều có thể nhìn gặp thấy cô ấy."
     "Tuy nhiên mặt trước cần phải tốn thời gian một chút, nhưng nhìn thì sẽ thấy đẹp hơn một chút.

Mặt sau cũng không thể qua giản dị được.

Cần phải mài giũa trang trí một chút.

Như vậy có mang đi ra ngoài cũng sẽ dễ dàng hơn."
     Trương Diệu Tổ phát ra một tiếng “A”, kéo dài âm cuối ra, nhìn anh trai của mình đầy ý vị thâm trường, đột nhiên hỏi: "Anh trai, anh hãy thừa nhận đi, anh có nhiều thủ đoạn như vậy, có phải là anh đã từng theo đuổi ai đó hay không vậy? Anh hãy nói cho em biết đi, em tuyệt đối không nói cho người khác biết đâu."
     Trương Quang Diệu trực tiếp liếc mắt nhìn xéo sang em trai mình một cái, hết thảy đều không cần nói.

Anh trai của chú là một người ưu tú như thế, còn cần phải theo đuổi người ta hay sao? Thật nực cười!
     Bất luận hai người này có nói mò cái gì, ngược lại chính là đã tạo ra cho Cao Lãng một cái ý nghĩ khác.

Lần trước anh đưa tăng cái gì đó cho Ứng Uyển Dung thực rất thô rồi.

Trải qua được nghe Trương Quang Diệu nói một chút như vậy, anh thấy, thật đúng phải đi nhặt vỏ đạn để làm quà tặng rồi.

Anh thật mong mỏi khi đi tới thăm cô vợ nhỏ, sẽ nói cho cô biết, món quà tặng này anh chính là đặc biệt  vì cô chế tác ra.
     Một cái suy nghĩ nữa là, mang đi ra ngoài thì sẽ phải báo cáo với cấp trên.

Việc này Trương Quang Diệu sẽ giải quyết giúp cho Cao Lãng.

Cao Lãng và Ứng Uyển Dung đều có suy nghĩ giống nhau.

Trong thời gian hai người nhàn rỗi liền chế tác quà tặng nhau ở ngay tại ký túc xá.
     Đợi đến Khang Đức thông báo với các cô rằng, hai ngày nữa có thể xuất phát đi tỉnh X.

Thời tiết tháng Năm ôn hoà, loại muỗi cũng bắt đầu sinh sôi.

Mấy đám tình nhân nhỏ dạo chơi trên đường cái cũng không dám đi dạo quá muộn.
     Bởi vì tạm thời có việc, nên vào ngày Chủ nhật Cao Lãng cũng không có tới thăm Ứng Uyển Dung được.

Cho nên thẳng đến hôm phải đi đó, Cao Lãng mới đuổi tới địa điểm các cô hẹn để lên xe, trên người đầy mồ hôi.
     Tổng cộng hành lý của Ứng Uyển Dung cũng có khá nhiều.

Sau khi thu thập xong, cô vẫn còn đùa nghịch chiếc khăn tay đã thêu xong rồi, hết vò rối lại gấp xếp lại gọn gàng.

Ứng Uyển Dung cầm cái hộp trang nhỏ, rồi lại cảm thấy chưa được.

Cô nghĩ muốn có nên viết chút gì đó hay không.

Ứng Uyển Dung trầm tư suy nghĩ nửa ngày, khiến cho mọi người vây xem ào ào đến không sao chịu nổi, liền đi ra ngoài.
     Ứng Uyển Dung nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn viết lên chiếc khăn tay hai câu thơ.

Đừng nhìn đường thêu thủ công làm còn thô thiển, một tay viết lên trên khăn tay mấy chữ theo lối chữ Khải (*) thật ngay ngắn đẹp đẽ, cô nhìn thấy cảm thấy hài lòng không ít.
(*) Chữ Trung Quốc là hệ thống chữ tượng hình, các chữ chủ yếu được ký hiệu qua một sự vật sự việc nào đó.

Thường chúng khá dễ học.

Tuy nhiên hệ thống chữ viết Trung Quốc có rất nhiều kiểu viết khác nhau như kiểu viết thường hằng này hay sử dụng, viết thư pháp, hành thư… Có 5 cách viết chữ Trung Quốc: Khải, Lệ, Hành, Thảo, Triện.
Chữ Khải (hay còn gọi là Khải thư): Khải thư, còn gọi là Chính Khải, Khải thể, Chính thư hoặc chân thư, đây là 1 thể chữ thư pháp thường dùng trong thư
pháp Hán tự.


Chữ lấy khung vuông, không như Lệ thư lấy khung chữ nhật ngang.

Đặc trưng của chữ Khải là chỉnh tề quy củ, do đó nó trở thành thể chữ tiêu chuẩn của chữ viết Hán tự hiện đại, đồng thời từ khải thư, thư pháp phát triển thành 1 thể chữ mới -- chữ bút cứng (tức thư pháp chữ Hán viết bằng bút máy hay bút bi,...).
     Nhưng mà.

.

.

Quà tặng đã chuẩn bị xong rồi, muốn đưa tặng cho người, nhưng ngược lại, người lại lỡ hẹn không có thời gian rảnh để tới được rồi! Ứng Uyển Dung chau mày lại, đi tới đi lui ở tại bên cạnh xe.

Mặt đất thiếu chút nữa thì đã bị cô mài mòn đi một lớp.
     Thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng Cao Lãng xuống xe đã chạy tới đây, Ứng Uyển Dung mới thở một hơi,  thấp giọng nỉ non nói: "Biết hôm nay em sẽ đi rồi, vậy mà đến tận ngày hôm nay anh mới đi lại đây như vậy!"
     Cao Lãng ngẩng đầu lên, đang muốn nói cái gì đó, lại thấy mọi người trong đoàn làm phim đang ào ào dùng ánh mắt trêu ghẹo để nhìn bọn họ.

Cao Lãng liền kéo Ứng Uyển Dung đến ẩn nấp ở bên cửa ngõ một chút.

Không đợi Ứng Uyển Dung nói câu gì, anh liền lấy từ trong túi áo ra hai cái vỏ đạn, dùng dây tơ hồng xuyên qua.
     Ứng Uyển Dung rũ mí mắt xuống, con ngươi lóe lóe.

Cô nhận lấy, vừa vặn nhìn thấy, mặt trên còn có khắc bốn chữ số.

Ứng Uyển Dung ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng vẻ đầy quẫn bách lại có chút ngại ngùng của người đàn ông, mới giật mình, anh gần đây đang bận rộn cái gì.
     Ứng Uyển Dung không khỏi buồn cười, nói: "Làm một quả, em biết là anh muốn nói một đời một kiếp, bất quá có hai quả thế này, ý tứ  là hai lần hay sao?"
 Editor: Mẹ Bầu
     Ứng Uyển Dung không khỏi buồn cười, nói: "Làm một quả, em biết là anh muốn nói một đời một kiếp, bất quá có hai quả thế này, ý tứ  là hai lần hay sao?"
     Cao Lãng đưa ánh mắt nhìn sang hướng nơi khác, giọng nói trầm thấp, nói: "Em một quả, anh một quả, mặt trên còn viết tên của anh, trước mắt em thay anh gìn giữ, khi xuất ngũ em đưa lại cho anh."
     Trong mắt Ứng Uyển Dung die,n;da.nlze.qu;ydo/nn như là có tràn ngập ánh sao sáng đầy trời.

Nụ cười tươi còn chói chang hơn cả ánh nắng.

Cô nắm món quà trong lòng bàn tay, tiến lên hôn lên đôi môi mỏng của Cao Lãng, nói vẻ đầy vui mừng: "Em thật sự là rất thích, cám ơn anh."
     Nói xong, Ứng Uyển Dung lấy từ trong túi áo của mình ra một món quà tặng cũng do bản thân mình chế tác, tuy có chút thô thiển.

Cô có cảm giác gò má đều đã nóng bừng lên, "Một lát nữa, đợi khi em đã đi rồi, anh mới được mở ra xem nhé, anh nghe thấy không?"
     Cao Lãng nghe vậy thật sửng sốt, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nhưng anh vẫn gật đầu, chân thành nói: "Được."
     Ứng Uyển Dung nhìn quanh bốn phía, thấy không có người khác, sắp tới lúc phải chia tay rồi.

Cô liền thuận theo tâm ý, một lần nữa hôn lên người đàn ông nội liễm vừa có chút ngượng ngùng kia.

Bất luận anh đưa tặng cho cô cái gì, đều giống như có thể hợp với với tâm ý của cô, làm cho cô rất yêu thích.
     Cao Lãng cho tới bây giờ cũng không phải là người bị động đến cùng.

Anh tiếp nhận nhiệt độ do cô vợ nhỏ truyền tới, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn uyý~đoôntìm kiếm sự nhiệt tình lẫn nhau sâu nhất.
     Mãi cho đến khi nhân viên công tác dùng loa gọi đã đến giờ lên xe, Ứng Uyển Dung mới chịu nới vòng eo của Cao Lãng ra, dặn dò: "Nhớ là mỗi ngày anh đều phải nghĩ tới em, thời điểm nghĩ tới em mà lại bị quên mất bộ dáng của em, thì hãy xem ảnh chụp nhé."
     "Anh luôn nhớ được bộ dáng của em mà!" Cao Lãng thấp giọng cãi lại nói.

Cô vợ nhỏ của anh trưởng thành trông như thế nào, anh căn bản không cần nhìn, anh chỉ cần nhắm mắt lại đều có thể miêu tả ra cô được ngay.
     "Cho dù bận rộn thế nào, anh cũng đều phải nhớ ăn cơm thật ngon, phải chú ý chăm sóc cho bản thân đấy! Đừng có để đến khi em trở lại thì anh đã một thân bị thương tổn rồi." Ứng Uyển Dung tiếp tục nói.
     "Ừ, được." Cao Lãng đáp.
     "Vậy.

.

.

Em đi đây." Ứng Uyển Dung lôi kéo vạt áo của người đàn ông, nhẹ nhàng nói.
     Cao Lãng nhíu mi tâm lại, thở dài một lần nữa.

Anh lại ôm Ứng Uyển Dung vào trong ngực, hạ thấp giọng nói một câu ở bên tai cô.

Ứng Uyển Dung trợn tròn con ngươi, hiếm khi lộ ra một chút bộ dáng ngẩn ngơ trẻ con như vậy.
     Cao Lãng thấp giọng cười cười.

Đôi con ngươi đen bóng vẫn nhìn Ứng Uyển Dung.


Chờ đến khi bên má Ứng Uyển Dung ửng hồng, đôi vành tai đỏ rực lên, Cao Lãng mới kéo cô đi đến trước ô tô: "Lời nói giống như vậy, anh cũng nghĩ muốn nói lại với em.

Em cũng phải chú ý chăm sóc bản thân cho tốt, chịu khó ăn nhiều thêm một chút, đừng để cho người bị gầy đi thêm nữa."
     "Anh thích em phải béo hơn một chút, ôm mới thấy càng thoải mái." Một câu nói phía sau này, Cao Lãng liền ghé vào ở bên tai Ứng Uyển Dung mà nói.
     Ứng Uyển Dung lấy lại tinh thần, trực tiếp đập vào ngực Cao Lãng.

Cô lườm anh, hừ nhẹ một tiếng, hơi mím môi nói: "Em đi đây."
     Lại nói lời từ biệt mãi, phỏng chừng lại là không dứt nổi rồi.

Lục Manh trực tiếp vẫy tay ở trên xe gọi Ứng Uyển Dung, "Uyển Dung, nhanh lên xe đi, xe sắp chạy rồi."
     Ứng Uyển Dung gót chân vừa chuyển, trừng mắt nhìn lại Cao Lãng, "Nhớ đấy, phải chờ đến khi em đi rồi, thì anh mới được xem món quà tặng của em đó!"
     Cao Lãng một lần nữa gật đầu, nhìn Ứng Uyển Dung bước lên xe.

Ứng Uyển Dung ở trên xe phất phất tay đối với Cao Lãng.

Chiếc xe ô tô chuyển động, lưu lại một đường khói xe.
     Cao Lãng chờ đến khi ô tô rời đi, liền lấy từ trong lồng ngực ra một cái hộp nhỏ.

Anh vừa mở ra liền nhìn thấy ở bên trong là một chiếc khăn tay mà một bộ dáng đường thêu vô cùng thê thảm.

Cao Lãng cũng không hề ghét bỏ.

Bàn tay to liền trực tiếp lấy chiếc khăn tay ra.

Trên chiếc khăn tay vẫn còn phảng phất mơ hồ mùi hương của Ứng Uyển Dung đánh úp lại, làm cho anh nhớ tới mùi hương ở trên người của Ứng Uyển Dung, khi mỗi lần anh ôm ấp cô.
     Bên cạnh đóa hoa nho nhỏ còn viết hai hàng chữ.
     “Chân trời góc bể cũng có nơi tận cùng, chỉ có tương tư là không bến bờ.

.

.”
     Cao Lãng nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay.

Anh gần như có thể tưởng tượng được khi Ứng Uyển Dung viết xuống khăn câu thơ này.

Trong mắt của Ứng Uyển Dung nhất định tràn đầy tưởng niệm.

Nội tâm của anh kích động không thôi, tràn đầy vô số tình cảm dịu dàng, chỉ thiếu có cái lỗ hổng là có thể trào xuống mà ra.
     Bởi vì số lượng người của đoàn làm phim rất đông, lại còn có một số thiết bị quay phim nữa.

Cho nên cuối cùng vẫn là lái xe đi trước đến tỉnh X.

Sau hai ngày một đêm trên đường, xe ô tô đã chở mọi người đến địa phương mà bọn họ sắp sửa quay phim.
     Dự tính bọn họ sẽ phải lưu lại ở chỗ này chừng một tháng, sau đó sẽ lại chạy tới chỗ tiếp theo.

Khang Đức chậm rãi sắp xếp thời gian biểu, theo từng mùa thì cảnh sắc cũng không giống nhau.

Nếu muốn quay chụp sưu tầm dân ca nhất định sẽ có chỗ bị biến hóa.
     Hơn nữa có một số diễn viên sẽ chỉ xuất hiện trong một phần của cảnh quay và họ đã được sắp xếp công việc khác sau khi quay xong.

Thời gian là tiền bạc, và tất cả mọi người đều không thể trì hoãn.
     Không ai có thể nghĩ rằng đoàn phim lại bị trì hoãn quá lâu, khi quay phim tại đây, gần như khiến việc quay phim phải ngừng hoạt động hoàn toàn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK