Chương 69.2: Khuyên giải
Editor: Mẹ Bầu
Ứng Uyển Dung gật gật đầu, khóe mắt hơi cong cong, cười nói: “Em nhận được cuộc điện thoại gọi đến của chị Dịch Bắc cũng thật bất ngờ. Chị ấy đã tự mình mời em như thế, em cũng vậy, không thể chối từ thịnh tình của chị ấy được.”
“Hôm nay Dịch Bắc diễn xuất thật sự không được, nhưng cô ấy cũng rất nỗ lực.” Ngô Tuệ Như tuy rằng trước mặt Dịch Bắc thì nói Dịch Bắc gần như sắp sửa không có chỗ nào đúng hết. Thế nhưng giọng điệu lại vô cùng thân thiết, còn nói ra ưu điểm của Dịch Bắc.
Ứng Uyển Dung hơi hơi gật gật đầu, nói: @MeBau*diendan@leequyddonn@ “Em có nhìn ra, kỳ thực chị ấy rất quen thuộc với việc quay phim thế này. Thế nhưng mà, việc biết cùng với làm được rất khó cân bằng.”
Ngô Tuệ Như thở dài nói: “Kỳ thực ba mẹ của cô ấy chính là diễn viên, tuy tiếng tăm thì cũng không có được bao nhiêu, nhưng mà thói quen thì rất nhiều. Cô ấy từ nhỏ đã bị yêu cầu học quay phim, nhưng mà em cũng biết đó, thiên phú của một người thì luôn chỉ có hữu hạn.”
Ứng Uyển Dung thật sự kinh ngạc rồi! Ngô Tuệ Như vậy mà lại nói với cô nói về chuyện nhà của Dịch Bắc. Làm kẻ lắng nghe, cho nên Ứng Uyển Dung cũng không muốn hỏi nhiều.
“Việc này mãi cho đến khi ba mẹ của cô ấy qua đời diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn vì xảy ra tai nạn xe cộ, thì sau đó nó đã trở thành chấp niệm của cô ấy rồi. Vừa rồi chị cũng đã nghe thấy rồi, em nguyện ý trợ giúp cho Dịch Bắc như vậy, chị thật sự rất cao hứng.” Trên mặt Ngô Tuệ Như lộ ra ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhu hòa nhìn sang Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung cười lắc đầu, “Là Chị Dịch Bắc giúp đỡ em mới đúng! Em chỉ là làm điều em nên làm mà thôi.”
Có thể để Dịch Bắc lộ mặt ở trên đ ĩa nhạc CD thế này, hiệu quả của việc tuyên truyền có thể thấy là phi thường rõ ràng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Những người mê giọng ca Dịch Bắc trải rộng khắp cả nước. Chỉ cần đạt được một nửa số lượng này thôi, sức mua cũng có thể biến hóa phòng bán vé. Điều này chính là phi thường kh ủng bố.
Sau khi thời gian nghỉ ngơi qua đi, phản ứng của Dịch Bắc còn tốt hơn so với dự đoán của chị Ngô. Không nói đến kỹ thuật diễn xuất như được thay da đổi thịt, có sự đột phá đến cực hạn rồi. Chỉ cần nói đến sự diễn xuất của Dịch Bắc khác hẳn so với lúc trước, tiếp theo không còn giảm sút, trong lòng Ngô Tuệ Như không ngừng cảm tạ Ứng Uyển Dung rồi.
Diễn viên chính đã chói mắt như vậy rồi, diễn viên phối hợp diễn hơi lộ ra vẻ ảm đạm kỳ thực cũng thật bình thường. Hôm nay phần diễn xuất của ba người trôi qua rất nhanh. Ngày hôm sau sẽ cần phải có rất nhiều diễn viên quần chúng gia nhập cảnh quay. Nhưng về mặt thời gian thì có vẻ đã khống chế không được tốt lắm. Việc quay chụp mãi cho đến khi bầu trời gần như đã trở thành một màu đen, chị Ngô liền mang theo tổ quay phim trở về cắt nối biên tập rồi, cũng keo kiệt không có ý định mời mọi người ăn một bữa cơm.
“Hai vị mỹ nữ, không biết là tôi có được cái vinh hạnh mời hai người cùng đi ăn cơm hay không vậy?” Ngô Minh xoay người, thân sĩ đưa cánh tay phải ra chỉ về hướng cửa xe, gương mặt tuấn mỹ trước mặt tựa như là phát ra ánh sáng.
“Không đâu.” Ứng Uyển Dung nhìn thời gian, thuận miệng trả lời.
Dịch Bắc càng lãnh khốc hơn. Cô trực tiếp nghiêng đầu không thèm để ý đến Ngô Minh. Người được xưng tụng là thiếu nãi sát thủ Ngô Minh kia, liền bị đụng phải cây đinh sắt rồi. Ngô Minh sờ sờ cái mũi, nói vẻ thỏa hiệp: “Được rồi, biết là hai người đối với tôi không có hứng thú! Bất quá hôm nay tôi lại chót mời một người bạn cũ đi lại đây để cùng nhau ăn cơm mất rồi! Hai người xác định là không tới nhìn xem một chút hay sao?”
Ngô Minh nhìn về phía Ứng Uyển Dung. Nhưng Ứng Uyển Dung lại không hề có lấy một chút lòng hiếu kỳ nào. Cô vẫn chỉ tỏ vẻ thờ ơ, làm cho Ngô Minh có cảm giác bị thất bại sâu sắc.
Ngô Minh vươn hai tay lên vỗ vỗ, miệng phối hợp làm ra một dấu hiệu đặc biệt: “Nào nào nào nào, có lời mời vị nam giới quan trọng của chúng ta, người đẹp trai nhất , cực kỳ đáng yêu nhất – – Cao Lãng tiên sinh!”
Một bóng dáng cao lớn từ phía đằng sau chiếc xe ô tô đi ra ngoài. Đúng lúc Ứng Uyển Dung đang nhìn đồng hồ đeo tay, liền sửng sốt. Cô giương mắt lên nhìn, lập tức nhìn thấy, người kia không phải là Cao Lãng, người mà cô vừa mới nghĩ tới hay sao?
Ứng Uyển Dung sửng sốt một chút, liền trực tiếp đi tới, khóe môi không tự chủ liền cong lên. Cô đâm vào cánh tay của Cao Lãng một cái, cười đến cong ánh mắt, “Làm sao anh lại biết em đã đến kinh đô rồi hả? Em lại đang còn muốn cho anh một sự vui mừng kinh ngạc đấy! Em định đợi phân cảnh diễn xuất ngày mai quay xong, thì sẽ đến trường quân đội để tìm anh.”
Cao Lãng nhìn Ứng Uyển Dung một cái vẻ trách cứ. Nếu như không phải là được Ngô Minh mật báo, Cao Lãng hiện tại cũng vẫn chưa hề hay biết gì. Mấy ngày hôm trước, ở trong điện thoại Ứng Uyển Dung còn nói cô gần đây phải phong tỏa để quay phim, bề bộn nhiều việc. Điện thoại không gọi được nữa, không nghĩ tới vừa vặn là người liền trực tiếp đã đi tới đây rồi. Thật sự là một sự vui mừng và kinh ngạc to lớn
“Đúng rồi, đây là chị Dịch Bắc, anh vẫn còn chưa từng gặp chị ấy lần nào đâu. Lần này em đi đến đây chính là để quay một cái MV của chị ấy đấy.” Ứng Uyển Dung thuận thế ôm lấy cánh tay của Cao Lãng, nói giới thiệu Cao Lãng đối với mọi người.
“Chị Dịch Bắc, đây là Cao Lãng, ông xã của em đấy ạ!”
Dịch Bắc đánh giá Cao Lãng, một lúc sau gật gật đầu cười nói: “Một nhu một cương, hai người cực kỳ xứng đôi!”
“Dịch Bắc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Cao Lãng vươn tay ra cùng nắm lấy tay của Dịch Bắc một cái liền buông ra rồi. Ngô Minh đã sớm duỗi cái lưng mỏi ngồi vào chỗ tay lái rồi, “Này, tôi nói này, mọi người không thể lúc ăn cơm lại cùng tán gẫu được sao? Tôi đây đã đói bụng lắm rồi.”
Ứng Uyển Dung ngược lại với sự lạnh nhạt vừa rồi, cười tươi như hoa, nói nhỏ ở bên người Cao Lãng. Dịch Bắc trực tiếp ngồi vào chỗ kế bên tay lái. Hai người nổi danh lúc này hoàn toàn xứng với cái gọi là chó độc thân, chỉ yên lặng không nói gì.
Ngày hôm nay là Cao Lãng xin phép đi ra tới đây. Sau bữa cơm chiều anh còn phải đi về. Ứng Uyển Dung sau khi biết được việc này, tuy có chút thất vọng, nhưng mà nghĩ đến việc khi bản thân mình đã quay chụp xong rồi, thì có thể liền được gặp Cao Lãng rồi, cho nên cũng không để ý như vậy nữa rồi.
“Này, cần phải ăn nhiều một chút mới được! Nếu không đi trở về đã có thể không còn cái gì ăn ngon nữa rồi.” Ngô Minh đặc biệt thành thật, gọi không ít thịt cá, xem bộ dạng của Cao Lãng như vậy, chỉ biết sức ăn anh không nhỏ.
“Nào, chúng ta trước cạn một ly, chúc mừng chúng ta đã gặp nhau. Đây đều là người một nhà cả, về sau không nói câu hai nhà!” Ngô Minh giơ chén lên nói, đều là người mình, đồ uống đương nhiên đều là nước trái cây rồi.
Dịch Bắc và Ứng Uyển Dung cũng cùng nhau đứng dậy chạm cái cốc với nhau một cái, cúi đầu còn chưa có ăn được vài miếng, Ngô Minh liền mơ hồ thở dài một hơi.
Ứng Uyển Dung không nghĩ muốn quan tâm đ ến điều này. Rõ ràng vừa rồi chính anh ta là người muốn gây sự, thế nhưng Dịch Bắc lại phối hợp, lắc lắc cái cốc một chút, cong lên khóe môi hỏi: “Than thở cái gì vậy? Nói ra nghe một chút xem nào.”
Ngô Minh theo bậc thềm đứng lên, ánh mắt u oán nhìn sang Ứng Uyển Dung, làm cho Ứng Uyển Dung bắt đầu nổi da gà lên, sau đó mới nói: “Người nào đó nhất định sẽ béo lên nhờ nuốt lời.”
Mọi người vẫn không hiểu ra làm sao! Không ai hiểu cái câu nói không đầu không đuôi kia là có ý gì.
“Từng đã có người nào đó, khi chơi Đại Mạo Hiểm đã đáp ứng với tôi rồi, bây giờ còn muốn nói gì đây?” Ngô Minh ‘Buồn rầu’ nhìn về phía Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung: . . . Cô đã quên mất rồi, không được sao?