Sau khi cúp điện thoại, Ứng Uyển Dung mới có thời gian hỏi Cao Lãng, "Làm sao đột nhiên anh lại đồng ý để cho em đi ra bên ngoài như vậy? Vài ngày trước không phải là có người nào đó nói với em, tốt nhất là chuyện đi lại kia đều phải ngồi xe lăn chớ đi bộ hay sao? Nhìn xem, cái bụng nhỏ của em cũng đều đã nhìn thấy rồi."
Ứng Uyển Dung vỗ vỗ lên cái bụng nhỏ, cái bụng lên tiếng trả lời phập phồng một cái, như là ở đáp lại lời của cô.
Cao Lãng kéo tay Ứng Uyển Dung xuống, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô một cái, nói: "Em đừng có chụp bụng như vậy! Ngộ nhỡ ra hai cục cưng của chúng ta đang ngủ thì làm sao bây giờ?"
Ứng Uyển Dung buông tay, "Anh thế này là đang nói lảng sang chuyện khác rồi! Nói mau.
Em cần phải sửa lại lời của anh: các con đang nghỉ ngơi, đến buổi tối mới là thời gian bnj chúng ngủ, ban ngày hoạt động một chút thì mới tốt."
Cao Lãng không chịu trả lời.
Anh đây là cố tình gây sự đối với yêu cầu của Ứng Uyển Dung.
Từ bên cạnh bàn, Cao Lãng cầm quyển sách tiếp tục cúi người xuống, đối với cái bụng đọc sách.
Tiếng đọc sách đầy nhịp điệu chậm rãi vang lên.
Không khí nóng ẩm sau giữa trưa phối hợp với giọng đọc, Dienddanlequuydon, như thúc giục người ta đi vào trong giấc ngủ.
Ứng Uyển Dung buồn ngủ, thiếu chút nữa đã quên vấn đề mà cô vừa rồi đang hỏi Cao Lãng.
Cao Lãng nhìn Ứng Uyển Dung nửa mê nửa tỉnh, ngả người nằm nghiêng ở trên xích đu.
Anh lắc lắc đầu cười vẻ bất đắc dĩ, để quyển sách xuống, gạt gạt sợi tóc vương ở trên gò má của Ứng Uyển Dung.
Anh nhẹ nhàng hôn một cái vào trên gò má Ứng Uyển Dung, lại hôn một cái hôn nóng rực lên cái cằm đang hếch lên của cô.
"Cô bé ngốc ạ." Cao Lãng thấp giọng thở dài.
Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ cần có một lý do là đủ rồi - - Em thấy cao hứng là tốt rồi.
Cao Lãng cũng đã đồng ý rồi, Vưu Lương Tài hoả tốc lại phái Tống Tiểu Nha đi đến để hiệp trợ đưa Ứng Uyển Dung cùng đi bệnh viện kiểm tra.
Vệ sĩ tuy rằng hiện tại không có gì trọng dụng, vì dù sao thân thủ của Cao Lãng cũng không phải là yếu.
Nhưng nếu đã định ngày đi xong xuôi rồi, vậy thì sẽ trực tiếp từ nơi này đáp máy bay đi đến kinh đô, sau lại chuyển máy bay bay đi nước ngoài, đến lúc đó là có thể phát huy công dụng rồi.
Trải qua mấy tháng điều dưỡng, tuy rằng thân thể Ứng Uyển Dung vẫn còn tương đối yếu ớt, nhưng chỉ cần chú ý nhiều hơn là tốt rồi.
Nếu như chỉ là hoạt động thương nghiệp bình thường với thời gian ngắn, ý kiến của bác sĩ là vẫn có thể làm được.
"Tuy rằng như thế, nhưng dù sao lúc này cô đang mang song bào thai, giai đoạn trước lại đã bị mệt nhọc quá độ, về sau này vẫn phải tận lực nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nếu như phát hiện có tình huống không thích hợp thì cần phải lập tức đi bệnh viện để kiểm tra."
Việc này không cần Ứng Uyển Dung đồng ý, Tống Tiểu Nha đều lập tức ở một bên gật đầu.
Cao Lãng là không thể nào chạy khắp nơi với Ứng Uyển Dung được rồi.
Công việc giám sát này, gánh nặng vẫn là rơi vào trên người Tống Tiểu Nha.
"Anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, sẽ mau chóng trở về nhà thôi, được không." Ứng Uyển Dung hướng về phía Cao Lãng trực tiếp nói cam đoan.
Ngón tay của cô dựng thẳng ở bên tai chào anh một cái, tuy rằng tư thế không đúng tiêu chuẩn, nhưng mà vẫn đủ cảnh đẹp ý vui.
Lần này gặp lại Ứng Uyển Dung, Tống Tiểu Nha cảm giác, cảm thấy khí sắc của Ứng Uyển Dung trở nên tốt hơn nhiều.
Trên người Ứng Uyển Dung cũng mang một bộ dáng thướt tha hơn trước.
Nếu như nói trước kia Ứng Uyển Dung là nụ hoa hồng sắp nở, thì hiện tại cô chính là đóa hoa đang tản ra
.
Danh Sách Chương: