Mục lục
Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42.2: Ngày hội
Editor: Mẹ Bầu

Thân bình xoay tròn một thoáng chốc liền đứng ở trước mặt Ngô Minh. Đáy mắt của Vạn Dạng Dạng hơi lóe sáng, mở miệng hỏi: “Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm?”

“Lời thật lòng.” Giọng nói của Ngô Minh hơi lạnh.

Nhạc Tu Minh suy nghĩ một lát, khóe miệng kéo ra một chút ý cười xấu xa, hỏi: “Tôi đây có một vấn đề muốn hỏi, cậu có kết giao với bạn gái không?”

Ngô Minh nhún vai. Câu hỏi này, giống như đối với đại chúng đều là đối tượng không có chút chân thành, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nên câu trả lời hiện tại chính là, “Không có.”

Nhạc Tu Minh nhìn Ngô Minh vẻ không tin, “Không thể nào chứ! Cậu  gia nhập vào giới cũng không có gì chuyện xấu, tại sao lại vẫn không có bạn gái?”

“Đây là một cái vấn đề khác rồi, đạo diễn Nhạc.” Ngô Minh cười nói.

Nhạc Tu Minh nhún nhún vai, mở ra tay tỏ vẻ bất lực, bỏ qua, nhìn mọi người chơi lượt tiếp theo.

Ngón tay Ngô Minh linh hoạt vừa xoay chuyển thân bình, cái chai nhanh chóng xoay tròn, khi chỉ vào Ứng Uyển Dung thì dừng lại.

Đầu lông mày của Vạn Dạng Dạng nhăn lại, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Nhạc Tu Minh đã ồn ào rồi, “Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm?”

“Đại mạo hiểm.” Ứng Uyển Dung ôm ngực nói, không tin bọn họ có thể giở trò gì.

Nhạc Tu Minh chờ mong nhìn Ngô Minh. Ngô Minh suy nghĩ nửa ngày, sau đó đề nghị: “Gọi điện thoại cho Cao Lãng, sau đó nói với anh ta, anh Lãng, em yêu anh. Như thế nào? Thật dễ dàng đấy chứ?”

Nhạc Tu Minh quá thất vọng rồi! “Cao Lãng đến bóng người còn không có, cái gì mà gọi điện thoại! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Không bằng nêu câu hỏi cho cô ấy trả lời còn hay hơn đấy.”

Vạn Dạng Dạng cũng cười khẽ, nói: “Anh Ngô đóng phim nhiều, chơi trò chơi cũng giống như đang nói ở trong vở kịch vậy.” Mà nhân vật chính lại là người khác.

Ngô Minh không để ý đến bọn họ, cười cười. Đôi mắt hình hẹp dài híp lại, “Cái này không phải là còn có lần sau nữa sao, trước cho thiếu nhé. Hơn nữa, cẩn thận Cao Lãng biết được là anh ức hiếp vợ anh ấy, khi trở lại liền đòi tiền lương của anh ấy đấy.”

Đạo diễn Nhạc làm như bản thân chưa hề nghe thấy, thúc giục tiếp tục.

Ứng Uyển Dung lại xoay tròn cái bình, đến phiên Vạn Dạng Dạng. Vạn Dạng Dạng lựa chọn nói lời thật lòng. Ứng Uyển Dung suy nghĩ trong chốc lát, rồi hỏi: “Cô thích nhất nam diễn viên nào trong giới?”

Gương mặt của Vạn Dạng Dạng đỏ rực dưới ánh lửa, nhỏ giọng nói: “Anh Ngô là nam diễn viên mà tôi tôn trọng nhất.”

Đuôi lông mày Ngô Minh cũng không hề động đậy lấy một cái. Trên gương mặt tuấn mỹ, đến ngay cả một chút biểu tình khiếp sợ cũng không hề có.”

Nhạc Tu Minh cười ha ha, nói: “Ai nha, chơi lâu như vậy rồi, phỏng chừng khoai lang cũng đã chín rồi đó! Nếu làm thế này ăn thấy ngon, thì ngày mai thời điểm cùng đi ra ngoài với Lý Hữu Đạo, chúng ta có thể lại làm lại một lần nữa.”

Một câu nói này, thành công làm cho không khí lúng túng khó xử tan thành mây khói. Chỉ có ánh mắt của Vạn Dạng Dạng vẫn nhìn Ngô Minh thật lâu không hề dời đi.

Khoai lang đương nhiên là mới chín được một nửa. Thời gian và độ nóng cũng chưa đủ, bất quá mọi người vẫn cảm thấy thật hài lòng, cho là thể nghiệm cuộc sống.

Thời điểm Ứng Uyển Dung trở về phòng, vẫm còn thấy Vạn Dạng Dạng đứng ở trong sảnh có chút ảm đạm. Không quan tâm nhiều đến chuyện của Vạn Dạng Dạng và Ngô Minh, Ứng Uyển Dung trực tiếp trở về phòng để nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, sau khi rời giường và dùng bữa sáng, mọi người cáo biệt  với những người trong nhà họ Ứng. Ứng Uyển Dung cùng mấy người Nhạc Tu Minh cùng nhau ngồi xe đi vào trong trấn. Từ rất xa đã nhìn thấy Tào Tinh mặc trên người một chiếc áo khoác ngắn đang chờ ở bên ngoài. Chiếc khăn quàng cổ thật dày quấn ngang bao kín, chỉ để hở ra nửa gương mặt, lộ ra gương mặt tràn đầy tinh thần.

“A, mọi người tới đây thực là chậm! Nhanh một chút đi, chúng ta lập tức bị muộn mất.” Tào Tinh nói.

Hôm nay bọn họ muốn leo lên bức tường thành phố ở thành phố X, tỉnh S, để ngắm gác chuông. Vào buổi chiều lại ngồi xe trở về nhà cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.

Ứng Uyển Dung trước kia đã từng tới nơi này rồi. Đương nhiênlà cô cũng đã từng leo lên tường thành. Trải qua hai mươi năm, kỳ thực nơi này về sau cũng không có cái gì gọi là khác nhau, bất quá là có thay đổi hơn một chút bởi dấu vết của năm tháng.

Trên tường thành cũng đủ rộng mở, sáu người chia ra, ba người đi một hàng. Ở phía trên, mấy người Nhạc Tu Minh vừa đi vừa nói về lịch sử của thành phố này. Tào Tinh đi ở phía sau nhưng lại hỏi Ứng Uyển Dung về chuyện khác.

“Em gần đây có nhận được kịch bản mới nào hay không?”

“Không có! Chị cũng biết đấy, quay xong bộ phim này của đạo diễn Nhạc xong thì em phải trở về đoàn làm phim của Đạo diễn Khang rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, em không suy nghĩ gì nhiều đến kịch bản mới đâu ạ.”

“Vậy sang năm thì sao đây? Bộ phim ấy quay trong một năm mà còn không xong được hay sao?”

Ứng Uyển Dung chớp mắt một cái vẻ suy tư. Cũng nói không chừng, ai biết được liệu có phải lịch sử sẽ đảo loạn trình tự thế giới song song lên, bởi vì con bươm buớm này của cô, mà tiến độ quay phim có lẽ sẽ nhanh hơn hay không? Nhưng cũng khẳng định là không ít hơn một năm được.

“Có lẽ là vậy. Thế nào, Chị Tào, chị muốn giới thiệu cho em một kịch bản mới hay sao?” Ứng Uyển Dung nói trêu đùa.

“Đúng vậy, kịch bản của Đạo diễn Lý đó. Chị còn đang viết đây rồi. Em có muốn tới cạnh tranh vai nữ chính hay không? Bảo đảm chỉ một lần là em trở nên nổi tiếng.”

Giữa lông mày của Vạn Dạng Dạng liền nhảy dựng lên. Cuối cùng cô cũng đã biết, vì sao Tào Tinh và Đạo diễn Lý  lại có quan hệ tốt như vậy. Hóa ra, Tào Tinh là một biên kịch, vẫn là biên kịch của bộ phim của Đạo diễn Lý sắp quay tới đây.

Giờ khắc này, sự ghen tị giống như một loại cỏ dại điên cuồng sinh trưởng trong lòng của Vạn Dạng Dạng. Nó không một tiếng động, âm thầm gặm nhấm trái tim của cô. Vạn Dạng Dạng cúi mặt xuống không có nói nhiều.

“Chị Tào, chị lại trêu chọc em rồi! Nếu Đạo diễn Lý muốn chọn nữ chính, em phỏng chừng cửa chính của đoàn làm phim đều có thể bị chen lách làm cho đổ rồi.” Giọng nói uyển chuyển của Ứng Uyển Dung vang lên êm ái, đôi lông mày mang theo ý cười hơi cong cong lên. Ánh sáng rực rỡ vô tận dường như đã dừng lại ở đáy mắt của Ứng Uyển Dung.

Tào Tinh cười tủm tỉm nói: “Nghe lời chị Tào của em đi, không sai đâu! Người nào tin chị sẽ vĩnh viễn được tốt đẹp.”

Ứng Uyển Dung không cho câu nói vui đùa này là thật, thế nhưng mà Vạn Dạng Dạng thì lại quan tâm. Khoảng thời gian về sau, trái lại rất nhiệt tình, khe khẽ nói chuyện cùng với Tào Tinh. Tào Tinh vẫn chỉ cười tủm tỉm như vậy. Bộ dạng này của Tào Tinh h0àn toàn khác hẳn, không có một chút nào giống với người biên kịch có tánh khí táo bạo trong truyền thuyết.

Đi ở trên tường thành ngàn năm của cố đô, tựa như làm cho Ứng Uyển Dung nhìn thấy xa xa loáng thoáng nhìn thấy nàng công chúa Minh Châu mà cô đang sắm vai chính kia. Nàng đang đứng ở trên tường thành phía xa xa, một thân váy áo đỏ rực như lửa, thề muốn đoạt lại vinh quang lẫn tôn nghiêm vốn thuộc về của mình.

Thở ra một hơi, Ứng Uyển Dung dường như có chút hiểu ra dụng ý của đạo diễn Nhạc khi đưa mấy người bọn họ đến nơi này rồi. Một đoạn tường thành ở khu phim trường trong thành phố kia, ở nơi đó làm sao có thể có được một dư vị lịch sử đã hoàn toàn lắng đọng bởi thiên nhiên như vậy chứ?

Thay vì nói là muốn Ứng Uyển Dung dẫn bọn họ đi du ngoạn, tốt nhất là hãy nói Nhạc Tu Minh đã đưa một vài diễn viên của mình đóng vai đến thăm thành phố cổ đại. Sự va chạm của các nền văn hóa khác nhau mang lại nhiều ý tưởng mới lạ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK