Mục lục
Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Cao Lãng hỏi xong thấy Ứng Uyển Dung vẫn không hề nhúc nhích. Anh cũng không nói gì thêm mà ngồi an vị bên mép giường rồi vỗ nhẹ lên lưng Ứng Uyển Dung, trừ phi là ngủ say như chết, bằng không thì cô cũng nên ‘tỉnh’ rồi.

Ứng Uyển Dung cũng không khó hiểu tại sao Cao Lãng lại biết cô đã nghe thấy mọi chuyện, cô dứt khoát xoay người ngồi dậy, chíu mày hỏi: “Cho nên anh trai em đã chọc phải phiền toái lớn rồi sao?”

Cao Lãng ừ một tiếng, hai mắt cẩn thận nhìn chăm chú vào biểu tình trên mặt Ứng Uyển Dung, nhưng cô chỉ giãn hai đầu lông mày ra, bình đạm hỏi: “Trước đó anh ấy còn muốn tìm em vay tiền sao?”

“Nói đúng ra, là lừa tiền.” Cao Lãng sửa lại.

Anh không hiểu biểu tình trên mặt Ứng Uyển Dung, nghi vấn rất lâu trước kia lại hiện lên trong đầu anh, cô vợ nhỏ trong lời đồn cùng với người anh đang nhìn thấy bây giờ dường như có rất nhiều chỗ bất đồng.

Đến cả vợ chồng Ứng gia khi biết con trai cả chọc phải họa lớn, còn có ý đồ lừa một khoản tiền của Uyển Dung, thương tâm, tuyệt vọng, không dám tin tưởng, là những điều mà anh có thể đoán trước.

Mà dường như trên người Ứng Uyển Dung lại chứa đầy bí ẩn, nhìn không thấy, sờ không được. Nếu thời đại này có lưu hành truyện trọng sinh hay xuyên qua gì đó, có lẽ Cao Lãng sẽ đoán ra được một vài điều, nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy đáp án như đang ở ngay trước mắt anh, nhưng lại bị bao phủ bởi một làn sương mù, lờ mờ không rõ.

“Ừh,” Ứng Uyển Dung trầm ngâm một chút rồi cực kỳ lý trí nói rằng: “Nếu anh ấy đã làm sai chuyện thì phải gánh vác hết trách nhiệm từ những sai trái của mình, hy vọng sau khi anh ấy trở về có thể thay đổi, trở lại như lúc đầu.”

Con người đen nhánh của Cao Lãng hơi lóe lên, nhìn Ứng Uyển Dung không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng đáp lại.

“Vậy người chị dâu kia của em đâu? Em nhớ rõ là chị ta cũng rời đi cùng anh trai em không phải sao?” Ứng Uyển Dung không quên Hạ gia kia đâu, một nhà từ trên xuống dưới căn bản chẳng có người nào tốt đẹp cả.

Nếu không phải do Hạ đại xúi dục thì Ứng Văn Triết sẽ không nảy ra một ít ý tưởng phi thực tế như vậy, để rồi hiện tại đi đến bước đường này, mà Hạ Tiểu Ngưng, không thể không nói cảm giác của cô đối với chị ta là rất phức tạp.

Người này không xấu, chỉ là lỗ tai mềm, nguyên nhân dẫn đến việc ngày hôm nay chị ta cũng có một phần trong đó, chỉ dính vào một chút liền không thể dứt ra được.

“Hạ đại sẽ phải chịu sự chế tài của pháp luật, Hạ Tiểu Ngưng, hiện tại chị ta đã về Hạ gia rồi.” Cao Lãng đúng theo sự thật mà nói.

Trên thực tế Hạ Tiểu Ngưng còn không có chủ kiến hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Ứng Uyển Dung, sau khi biết Ứng Văn Triết bị chính quyền mời đi uống trà, cô ta lập tức bỏ chạy. Nghe các anh em của Cao Lãng canh giữ ở phụ cận Hạ gia báo lại, chính mẹ Hạ đã lừa dối, xúi dục Hạ Tiểu Ngưng tìm đến Ứng gia đòi ly hôn.

Ứng Văn Triết đã bị bắt, mặc kệ là bắt vào trại giam hay đồn công an, ở trong mắt Hạ gia bọn họ đi vào chỗ kia là xác định chắc chắn sẽ ngồi tù, làm sao có thể khiến Hạ Tiểu Ngưng chậm trễ nhiều năm như vậy được, còn không bằng ly hôn để tái giá vào nhà khác.

Ứng Uyển Dung không có chút hảo cảm nào với Hạ gia khi họ làm như vậy, nghe thấy Cao Lãng nói thế liền biết ngay có lẽ là Hạ Tiểu Ngưng kia còn muốn nháo ra chuyện xấu gì nữa đấy, Ứng Văn Triết đã bị bắt giam, sợ là người một nhà này muốn phân rõ giới hạn với bọn họ.

Nếu bọn họ thực sự có ý như thế, đó thật sự là chuyện tốt trời ban, chút nữa chắc chắn phải nói rõ với ba Ứng mẹ Ứng, ngàn vạn lần nhất định phải đáp ứng chuyện này.

“Em đã biết.” Ứng Uyển Dung nắm lấy bàn tay to của Cao Lãng, không nghĩ đến chuyện đem thời gian hai người khó có được này lãng phí vì chuyện của mấy kẻ cực phẩm kia, tốt hay xấu gì đều do bọn họ tự chuốc lấy, cô an vị ngời chờ kết quả là được.

“Anh muốn về nhà thăm cha mẹ sao? Ngày mai em cùng anh đi qua một chuyến nhé.” Ứng Uyển Dung nhớ tới mấy phần quà cô muốn mang tặng cho Cao gia liền nói ra đề nghị của mình với Cao Lãng.

Cao Lãng bất đắc dĩ xoa mái tóc đen của cô, cười trêu trọc, nói: “Không cần phải làm vậy, ba mẹ anh đi thăm người thân rồi, hiện tại đang ở nhà bà ngoại anh, hôm qua anh đã đến thăm bọn họ rồi. Nếu em mua quà cho họ thì trước tiên cứ để lại chỗ ba mẹ vợ, chờ sau khi bọn họ trở về hãy đưa qua.”

Ứng Uyển Dung khó hiểu nhìn vào ánh mắt hài hước của Cao Lãng, nghiêng đầu hỏi: “Không phải năm mới cũng không phải lễ lạp gì, sao bọn họ lại nghĩ đến chuyện đi thăm người thân chứ?”

Cao Lãng cười trầm thấp một tiếng, con người lóe sáng trên khuôn mặt tuấn lãng, anh bình tĩnh nhìn Ứng Uyển Dung, nói: “Còn không phải do vợ anh quá tài giỏi, chỉ một bộ phim đã nổi tiếng khắp cả nước, trong thôn không người nào không biết? Mỗi ngày trong nhà không có được chút thời điểm yên tĩnh nào mới đi ra ngoài thăm người thân hay sao."

Lúc này Ứng Uyển Dung mới hiểu, sớm nên nghĩ ra chuyện này, người trong đoàn phim ở thủ đô cũng biết thì không lý nào mà những người nhìn cô từ nhỏ đến lớn ở trong thôn Lý gia và người có quan hệ thông gia với nhà cô là Cao gia, cùng những người trong thôn Cao gia lại không biết được.

“Thực xin lỗi, chuyện này em quên chưa nói với ba mẹ em, bằng không sau này chúng ta mua một phòng ở trên huyện cho bọn họ đi, vậy thì sẽ không có chuyện gì phiền toái nữa.” Ứng Uyển Dung nói xin lỗi, trong mắt tràn đầy sự áy náy.

Cao Lãng cười nói: “vợ, em thật là, khiến anh không biết phải nói sao mới tốt, sao em có thể tốt đến vậy chứ?”

Cao Lãng cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình bây giờ, chỉ cảm thấy tràn đầy nhu tình mật ý, không nói ra được, cũng chỉ có thể ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Ứng Uyển Dung, mặc kệ cô không rõ vì sao bị anh ôm.

Cao Lãng cúi đầu khẽ hôn lên lỗ tai cô, thấp giọng nỉ non: “Ba mẹ vẫn thích sống ở trong thôn, bên ngoài không có hương thân quen thuộc, cả ngày cứ ở trong nhà bọn họ thật sự không quen. Đến lúc đó chúng ta xây lại chỗ này, sửa sang thật tốt, về sau con chúng ta cũng có chỗ để ở.”

Mặt Ứng Uyển Dung có chút lay động, cứ như bị tương lai mà anh vẽ ra mê hoặc tâm thần. Hẳn là anh cũng rất muốn có con, giống như ba mẹ cô nói vậy, tuổi của anh cũng không nhỏ nữa, cũng nên tính đến chuyện có con rồi.

Bất quá, chung quy là vì cô muốn ích kỷ một lần, chờ một chút đi.

“Ừh, được…” Ứng Uyển Dung nằm trong ngực Cao Lãng nở một nụ cười nhẹ, kiều mỹ còn tốt hơn phồn hoa mãnh liệt*.

(*Đẹp nhẹ nhàng, tĩnh lặng còn hơn đẹp diễm lệ phồn hoa, ý nghĩa ở đây là tình yêu chậm rãi như nước chảy thành sông còn tốt hơn rất nhiều so với tình yêu mãnh liệt từ tiếng sét ái tình.)

Cao Lãng xin nghỉ về nhà là do có tình huống đặc thù, cho nên đến ngày thứ ba lập tức phải trở về thủ đô, dù vợ chồng Ứng gia cũng rất nhớ con gái, nhưng thời gian vợ chồng nhỏ chúng nó có thể gặp nhau cũng ngắn, mỗi ngày chia cách hai nơi, cho nên trực tiếp phất tay bảo Uyển Dung cùng đi với anh luôn, có thời gian rảnh thì đi thăm Cao Lãng nhiều hơn, hai người bọn họ ở nhà vẫn rất tốt không cần lo lắng.

Cái công việc diễn viên này sau khi được Ứng Uyển Dung giải thích hai ông ba cũng đã hiểu rõ, chờ sau khi cô nổi tiếng, có rất nhiều người nói cho họ biết tin tức gần đây của Ứng Uyển Dung, biết mỗi ngày cô phải đi đến nhiều nơi khác nhau để đóng phim, rất mệt, vậy thì làm sao có sức khỏe để trằn trọc về hai người họ đây?

Tuy Ứng Văn Triết lầm đường lạc lối, nhưng hai vợ chồng Ứng gia vẫn đối xử bình đẳng với con gái và con rể, hy vọng hai đứa nó ngày càng tốt hơn.

Ứng Uyển Dung mặt đỏ ửng bị hai vợ chồng Ứng gia đuổi đi, về nhà một chuyến trừ bỏ việc mang ba Ứng đến bệnh viện kiểm tra thân thể, biết ông đã không còn trở ngại gì nữa, thì chỉ còn việc thăm hỏi các lão nhân trong hai nhà.

Cao Lãng cùng Ứng Uyển Dung ngồi xe ô tô, anh chuẩn bị đưa cô về chỗ của đoàn phim trước, rồi mới trở về thủ đô, lúc hai người đến chỗ đoàn phim thì thấy mọi người đang ở trong đại viện, một đám người túm tụm lại khe khẽ nói nhỏ với nhau, không biết nói gì mà khi Ứng Uyển Dung xuất hiện phía sau bọn họ cũng chưa phát hiện ra.

Ứng Uyển Dung thật sự cũng nổi lên một chút hiếu kỳ, đây là có ai đến vậy, mọi người không vội vàng làm việc, cũng không sợ bị Khang đạo diễn mắng sao.

Nhìn chăm chú vào trung tâm vòng vây của mọi người, trong tầm mắt cô xuất hiện một đạo thân ảnh xinh xắn, như một trận gió nhẹ thổi vào giữa ánh nắng chói chang của mùa hè, váy áo không tay màu xanh nhạt hơi hơi lay động.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của Ứng Uyển Dung, người nọ liền nhấp miệng cười nhạt, khiến cho mọi người nhíu mày nói nhỏ.

“Ai u, lần này Vương Phương quay về sao tôi cảm thấy bộ dạng cô ta có chút thay đổi vậy, là trở nên đẹp hơn thì phải?”

“Cô ngốc quá, nghe nói sau khi xảy ra động đất cô ấy liền thất lạc với cả đoàn phim, sau đó lại có người cứu, được đưa đến thành phố bên cạnh, không liên hệ được với đoàn phim. Sau đó không phải xảy ra chuyện của Lâm Tuyết hay sao, cô ấy liền ở lại Lâm gia để an ủi hai lão nhân nhà họ Lâm. Lâm Tuyết này, thật là…”

“Để cô ta an ủi? Quan hệ của cô ta với Lâm Tuyết không phải là rất giống nhau hay sao?”

“Ba mẹ Lâm Tuyết đã giúp đỡ Lâm Tuyết từ nhỏ, quan hệ hai nhà rất tốt đấy. Bằng không cô cho rằng ai sẽ nhẫn nhịn cái người mắt nhỏ mũi nhỏ, xấu tính như Lâm Tuyết kia chứ, còn không phải là nhìn đến mặt mũi của ba mẹ cô ta hay sao.”

Không sai, người đẹp đang đứng ở đó chính là Vương Phương, lúc này cô ta đang rũ mắt cắn môi, tuy không xinh đẹp như Lâm Tuyết, nhưng lại có vẻ thanh tú khả nhân, cô ta không nói gì mà chỉ đứng đó để Khang đạo diễn tùy ý răn dạy cô ta cái gì mà không tổ chức, không quy củ, bộ dạng ngoan ngoãn nghe giáo huấn này làm cho lông mày của Khang đạo diễn cũng buông lỏng hơn một chút.

Ứng Uyển Dung khẽ cười, khóe miệng câu lên, đứng yên nghe mọi người chung quanh đàm luận về Vương Phương, trọng tâm câu chuyện chỉ có một nội dung là cô ấy vô tội, cô ấy là người tốt, sai là do Lâm Tuyết sai.

Ứng Uyển Dung không tỏ ý kiến gì, trong giới giải trí không thiếu nhất chính là loại hình bạch liên hoa này, ở trong mắt cô Vương Phương trước kia xác thực không gây được tiếng tăm gì, nhưng từ sau khi Lâm Tuyết xảy ra chuyện, cô ta lại càng ngày càng phất lên.

Cho dù người khác không phát hiện ra, nhưng cô vẫn cảm thấy được, trong chuyện này chắc chắn có chỗ kỳ lạ. Lâm Tuyết là một người vụng về như vậy, làm sao có thể nhân lúc động đất xảy ra mà xuất hiện sau lưng cô, đẩy cô xuống sườn núi được. Còn nữa tại sao Lâm Tuyết và Vương Phương lại có thể đúng lúc cùng nhau mất tích như vậy được?

Nhiều chuyện trùng hợp xảy ra cùng một lúc, vậy thì không phải là trùng hợp nữa, đó chính là tất nhiên.

Cao Lãng căn bản không quan tâm đến việc người bên trong là ai, lấy khăn tay ra đưa cho Ứng Uyển Dung, nhìn về cái trán đang toát đầy mồ hôi của cô, muốn giúp cô lau sạch.

Ứng Uyển Dung cầm lấy đầu ngón tay anh, lắc lắc đầu nở nụ cười, quyết định trước tiên thu xếp tốt hành lý của mình đã rồi mới qua đây chào hỏi Khang đạo diễn.

Kante không giống như những người qua đường đang ăn dưa bàn tán kia, ông đã sớm phát hiện ra thân hình to lớn của Cao Lãng, cô gái xinh đẹp khả nhân bên người anh còn không phải là Ứng Uyển Dung hay sao.

“Uyển Dung, cô lại đay một chút.” Kante giương giọng gọi Ứng Uyển Dung đang muốn chuồn êm lại.

Ứng Uyển Dung cất bước đi qua, nói: “Khang đạo diễn, tôi đang muốn đem hành lý bỏ vào phòng thật tốt rồi mới qua đây tìm ông, ông đã gọi tôi lại rồi.”

Kante cầm kịch bản vỗ vỗ vào bàn đá bên cạnh, nói: “Không gọi lại chẳng lẽ lại để cô trốn. Lại đây, tôi muốn nói chuyện này với cô, trước kia Vương Phương rời đoàn phim vài ngày nên có một vài phân cảnh chưa có quay xong, mấy ngày nay cô cùng cô ấy tăng ca một chút, bổ sung toàn bộ phân cảnh. Phân cảnh của cô ấy không nhiều lắm, quay xong sẽ lập tức rời khỏi đoàn phim.”

Ứng Uyển Dung khó có được một lần nhìn thẳng vào Vương Phương, trong lòng có chút kinh ngạc về việc Kante có thể trở nên dễ nói chuyện như vậy, vì một vai phụ nho nhỏ mà lại kêu cô tăng ca đẩy nhanh tốc độ quay phim, mặt mũi cô ta thật đúng là đủ lớn đấy.

Vương Phương cười ngượng ngùng với Ứng Uyển Dung, nói: “Xin lỗi, bởi vì có nguyên nhân riêng mà tôi không kịp trở về báo tin với đoàn phim, may mắn Khang đạo diễn là người tốt, nguyện ý cho tôi quay xong phân cảnh của mình, làm phiền chị Uyển Dung rồi.”

Ứng Uyển Dung sau khi nghe xong liền xua tay, cười tủm tỉm, nói: “Việc này là do Khang đạo diễn an bài, tự nhiên là tôi sẽ dốc toàn lực để hoàn thành. Cái xưng hô ‘chị’ này, tôi thẹn không dám nhận, tôi nhớ rõ cô lớn hơn tôi một tuổi, gọi tôi là Uyển Dung được rồi.”

Đây cơ hồ chính là biến đổi phương pháp nói Vương Phương đã lớn tuổi rồi, còn cô vẫn là một đóa kiều hoa. Mọi người trong đoàn phim đều nghe thấy được, âm thầm phụt cười một tiếng, mặt Vương Phương hơi cương lại một chút, lại rất nhanh bật cười mà gọi một tiếng Uyển Dung.

Hai mắt Ứng Uyển Dung quét về phía cô ta một cái, khóe môi vẫn luôn nở nụ cười, nói xin lỗi với Kante rồi cùng Cao Lãng đi trước để sắp xếp tốt hành lý của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK