Mục lục
Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 53.1: Ôn tồn
Editor: Mẹ Bầu

“Uyển Dung quá khiêm nhường! Tôi quên chưa nói, kỳ thực ngày chiếu phim lần đầu đó, tôi cũng đã may mắn từng được đi xem. Trong phim nhìn em rất xinh đẹp. Tôi cũng là fan (người hâm mộ) của em đó.” Liễu Chi Lan gương mặt tươi cười, nói.

Ứng Uyển Dung có chút ngoài ý muốn! Chuyện này trước đây chưa từng bao giờ xảy ra đối với cô. Cô cười mỉm nói: “Có thể được một người hâm mộ là chị Liễu đây, như vậy chính là vinh hạnh của em rồi. @MeBau*diendan@leequyddonn@  Hi vọng sự diễn xuất của em không làm cho chị bị thất vọng.”

Lời nói hoạt bát làm cho người nghe cho dù không có gặp được con người thực, thì cũng có thể cảm nhận được tính cách cởi mở của Ứng Uyển Dung. Liễu Chi Lan không nhịn được mà híp mắt, nhếch môi cười rộ lên.

“Lần này nghe nói em và Ngô Minh chính là kỳ phùng địch thủ. Ở trường quay kỹ thuật diễn bùng nổ.d∞đ∞l∞q∞đ Ở bất kỳ trường hợp nào, đạo diễn Nhạc cũng khoe em chính là diễn viên mà ông ấy cực kỳ xem trọng và rất có tiềm lực.”

Ứng Uyển Dung vội vàng xua tay xin khoan dung, nói: “Chị Liễu, chị đừng có nói trêu cợt em như vậy! Lần này đạo diễn Nhạc đã cho em cơ hội được  tham dự vào một bộ phim điện ảnh có quy cách cao như vậy, lại còn được nhận vai  nữ chính nữa. Đây chính là duyên phận, mà cũng là một loại may mắn. Được  gặp mọi người như vậy, thực sự đã cho em một sự hưởng thụ phi thường trong quá trình quay phim.”

Nói xong, Ứng Uyển Dung lập tức chuyển đề tài nói chuyện:diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn “Lúc trước em và Dạng Dạng cũng không được hòa thuận.”

Liễu Chi Lan lập tức cảm thấy hứng thú, “Vậy sao, chuyện này là như thế nào vậy?”

Vạn Dạng Dạng khẩn trương nhìn cô, lập tức trả lời: “Uyển Dung, chúng ta có đánh nhau bao giờ đâu?”

Lúc này cả Ngô Minh và Cao Lãng vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh nhất, ặc dù cả hai người đều tò mò về cách hai người làm sao bắt đầu trở nên thân thiết với nhau hơn.

Đôi con ngươi của Ứng Uyển Dung chợt lóe lên di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Cô cười nhẹ nhàng nâng cằm lên, lười biếng nói: “Đánh nhau. . . Đó là chuyện không có khả năng rồi.”

Vạn Dạng Dạng nhẹ nhàng thở ra. Cô chỉ sợ Ứng Uyển Dung nói ra chuyện cô đã xum xoe đối với Ngô Minh lúc trước.

“Vừa mới bắt đầu hai người chúng em cũng không có gì lấy làm quen thuộc. Bởi vì em là một người nóng tính và chậm chạp, lại là người mới nữa. Đối với Dạng Dạng cũng là đặc biệt tôn kính, không dám đi tới gần nói chuyện.”

Ứng Uyển Dung vừa nói hết câu nói này, trừ bỏ Liễu Chi Lan, biểu tình của ba người khác đều có chút một lời khó nói hết. Chưa nói đến chuyện nóng tính và chậm chạp, chỉ nói đến việc Ứng Uyển Dung tôn kính đối với Vạn Dạng Dạng. . . Đến ngay cả đạo diễn Nhạc mà Ứng Uyển Dung cũng dám trêu ghẹo nữa là, càng đừng nói ra người khác. Có thể một câu nói liền từ chối anh Khổng là nhà đầu tư, như vậy cũng thấy là lá gan của cô cũng đủ lớn rồi.

Ứng Uyển Dung và Vạn Dạng Dạng đấu võ mồm giống như là châm chọc   nhau cho có qua có lại với nhau một lát. Sau đó liền nhắc tới Ngô Minh, một vị tiền bối máu lạnh, là người mặt lạnh tim nóng. Biết Ứng Uyển Dung không có trợ lý quản lý việc vặt trong sinh hoạt, cho nên mỗi lần như vậy, Ngô Minh đều sẽ nói với trợ lý nấu nhiều trà gừng hơn một ít, phân phát cho mọi người trong đoàn làm phim. Có thể nói là Ngô Minh chính là một ấm nam không thể nghi ngờ được.

“Như vậy hôm nay, chúng ta liền mời ấm nam Ngô Minh đến hát một ca khúc chủ đề trong phim cho chúng ta nghe, mọi người thấy như thế nào ạ? Xin mọi người một tràng vỗ tay hoan nghênh.”

Trong phòng thu trực tiếp liền lập tức tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, Ngô Minh đứng lên ra hình ra dáng cúi mình vái chào, “Các vị tiên sinh, thưa quí ông quí bà! Ngô Minh hắng gióng, xin chú ý lắng nghe. . .”

Giọng hát của Ngô Minh  thuộc giọng nam trầm trong đó mang theo từ tính, nghe qua đài phát thanh truyền đến, thì lại càng thấy ấm áp hơn. Khiến người quen biết đang nằm ở trong chăn nghe thấy tiếng hát ấy, liền lập tức ngồi dậy ôm chăn nghe, gò má ửng hồng. Người không quen biết cúng đều ở đó nghiêng tai lắng nghe tiếng hát của anh.

Tiếng kèn xung trận thôi vang chiến trường bay, sự dịu dàng ấm áp pha trộn lẫn với máu và sắt. Chính là cái nhìn kia khi gặp nhau, chính là bắt đầu trầm luân.

Ca khúc được hát xong, Liễu Chi Lan không nhịn được mà vỗ tay nói cảm thán: “Điều này làm cho tôi dường như lại nhớ tới Nữ Đế trong phim. Minh Châu công chúa khi còn sống có khuyết điểm, đến cuối cùng coi như là trọn vẹn thôi.”

Ứng Uyển Dung cười nói: ” Một nghìn người có một nghìn Hamlet. Trong mắt tôi, cô ấy có thể được coi là có được những gì mình muốn. Quá khứ sẽ qua đi, và lịch sử sẽ minh chứng cho tên tuổi của cô ấy.”.”

Liễu Chi Lan vỗ vỗ tay, “Nói như thế nào thì nói, chính là họa gió trở thành như vậy? Như vậy đi, thật hiếm khi mới có nhiều mỹ nam mỹ nữ được mời đến đây như vậy. Chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi nhé, các bạn nghĩ thế nào, có được hay không ?”

Ngô Minh hỏi như phối hợp: “Trò chơi gì vậy?”

“Nhân vật sắm vai, hôm nay chúng ta lựa chọn một cái đoạn ngắn trong phim Tây Du kí. “Chỉ thể hiện khía cạnh của những diễn viên, hãy kiểm soát vai diễn của bạn, nhưng đừng mắc sai lầm. “.” Liễu Chi Lan đơn giản giải thích cùng khán giả, mượn tờ giấy trải ở trên bàn, phân chia xong lời kịch.

“Ngộ Không. . . Ngươi lại nghịch ngợm rồi.” Ngô Minh bình tĩnh nói, tiếng nói nghiêm cẩn.

“A, sư phụ!” Tiếng nói đắn đo của Ứng Uyển Dung cực kỳ chuẩn, cũng xấp xỉ như ở trên tivi rồi, còn mang theo một chút vẻ khôi hài ở âm cuối.

“Hừ hừ, đại sư huynh lại đánh người rồi, người ta đẹp như thế, tại sao lại có thể là yêu quái chứ.” Đây là – – Cao Lãng.

Vẻ mặt của Ngô Minh căng thẳng, trong mắt tràn đầy ý cười. Thiếu chút nữa là anh đã bật cười ra thành tiếng. Ứng Uyển Dung thực sự là không nghĩ tới Cao Lãng diễn vai Trư Bát Giới còn rất có da có thịt như vậy. . . Hi hi.

Vạn Dạng Dạng diễn chính là Sa Tăng, chính là một người ba phải, “Ta xem đại sư huynh nói cũng có đạo lý.”

Liễu Chi Lan dĩ nhiên là chính là trong vai yêu quái rồi. Chị kháp cổ họng diễn xuất rất sống động một con Yêu Tinh hai mặt ba lòng, dáng vẻ kệch cỡm.

Các thính giả đang làm việc thuận tiện cắm tai nghe để nghe, không nghĩ tới đã bị bọn họ quây vào trong vòng phấn. Hơn nữa, bọn họ lại được các minh tinh bao quanh, kháp tiếng làm ra các loại yêu quái, biến đổi giọng nói. Diễn xong lại nhanh như gió, lập tức lại biến thành các nhân vật thân sĩ, thục nữ, Hơn nữa lại không hề có một chút nào xa cách, mà ngược lại, lại làm cho người nghe càng cảm thấy vui vẻ ra mặt.

“Bạn nghe đài thân mến, chương trình Thanh âm của âm nhạc ngày hôm nay tới đây là kết thúc. Ngày mai, tại các rạp chiếu phim trong cả nước sẽ chiếu bộ phim này rồi. Nếu cảm thấy hứng thú, các bạn thính giả có thể chú ý một chút tin tức từ các rạp chiếu phim.”

Ngô Minh nói đầy thâm tình: “Tôi chờ các bạn ở rạp chiếu phim!”

Vạn Dạng Dạng nói thật tươi vui ngọt ngào: “Đi xem phim, các bạn sẽ có thể được nhận một tờ áp phích của đoàn làm phim! Mong chờ các bạn.”

Ứng Uyển Dung buông tay: “Mọi người đều đã nói hết những điều tôi muốn nói rồi. Tôi chỉ biết nói chúc mọi người sự nghiệp thành công !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK