Xoa xoa nơi thái dương đang bị đau nhức, anh Tiểu Minh ngoài cười nhưng trong không cười, hướng về phía Cao Tiểu Bảo nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại ám chỉ - - thằng nhóc này, cậu cứ chờ đó cho tôi xem! Xem tôi có cho mẹ của cậu mách với mẹ của cậu việc này hay không!
Cao Tiểu Bảo không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi mẹ của mình nhíu mày nhìn con trai không nói một lời.
Đối mặt với người phụ nữ mềm yếu, Cao Tiểu Bảo chính là đã không có biện pháp, hơn nữa, @MeBau*[email protected]@ người nọ lại còn chính là mẹ ruột của mình.
Nếu đổi thành phần tử bạo lực giống như kiểu em gái của Cao Tiểu Bảo chẳng hạn, đừng nói không chịu mềm mỏng thuyết phục, Cao Tiểu Bảo chỉ có thể nhíu mày lại.
"Thật xin lỗi! Tính khí của Cao Hiểu có chút thẳng thắn, khi nói chuyện có chút thô lỗ! Như vậy đi, tôi mời chị đi ra ngoài ăn bữa cơm, xem như là xin lỗi."
Anh Tiểu Minh biết rõ kinh hoàng của các tay săn ảnh khi đào bới những tư liệu đen.
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Người làm nghệ thuật phải kiềm chế bản thân trong từng lời nói và việc làm.
Những thứ tư liệu đen này có thể ít đi một chút, vẫn là tốt hơn là có nhiều.
Cao Tiểu Bảo ở phía sau mắt trợn trắng.
Phát hiện cô gái ở phía sau vẫn không nói gì.
Tuy rằng Cao Tiểu Bảo không am hiểu việc an ủi người khác, nhưng cậu vẫn xoay đầu lại một chút để xem xem cô gái như thế nào.
Cao Tiểu Bảo lúc này mới phát hiện ra, cô gái kia có khuôn mặt trái xoan rất đúng tiêu chuẩn.
Đôi mắt phượng thâm thúy hơi xếch lên, cũng không lộ ra sự sắc bén.
Mái tóc đen hơi xoăn, di-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n giờ phút này đang ngẩng đầu lên nhìn Cao Tiểu Bảo.
Ánh mắt của hai người đụng nhau, hình như có tia lửa xuất hiện.
Phía trước anh Tiểu Minh vậy mà đã xin được sự tha thứ của nạn nhân, anh thở phào nhẹ nhõm và để lại cho cô danh thiếp của mình, rồi nhất thời nhẹ một hơi.
Nói những lời dễ nghe xong, anh Tiểu Minh giống như cái sọt úp vào kẻ đầu sỏ gây nên rắc rối kia, nhanh chóng lôi đi.
"Thật xin lỗi, nhiếp ảnh gia.
Tôi và Cao Hiểu có chuyện cần nói, một lát nữa sẽ trở về." Anh Tiểu Minh kéo ra một nụ cười tươi tắn.
Nói xong, ánh mắt nhìn Cao Tiểu Bảo thì đã hung ác hơn rất nhiều.
Cao Tiểu Bảo bĩu môi,die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng.
Anh Tiểu Minh sẽ đi cáo trạng mình bừa bãi.
Nhưng thật không ngờ, sau khi đi ra ngoài xong, anh Tiểu Minh trực tiếp bấm số gọi điện thoại cho Ứng Uyển Dung.
Kể tình huống xong, anh liền nhét điện thoại di động vào trong tay Cao Tiểu Bảo.
"A lô, mẹ ạ...!Vâng ạ, con thực sự đã quá vọng động rồi...!Lần sau con không dám nữa ạ." Cao Tiểu Bảo trong nháy mắt liền đã chịu thua, cực kỳ thành thật.
Trái lại anh Tiểu Minh lại có cảm giác rất giống như ngày mình mới gặp đứa nhỏ này.
Trong số rất nhiều nghệ sĩ sẵn sàng ký hợp đồng, Cao Tiểu Bảo là người duy nhất làm cho người ta hai mắt tỏa sáng trước khí chất trong sáng, thuần khiết.
Khi chưa nói thì nhìn Cao Tiểu Bảo còn đẹp trai gấp đôi so với mỹ nam, vẫn là mỹ nam.
Nhưng khi cậu nhóc này mở miệng ra nói chuyện, thì ngay lập tức Cao Tiểu Bảo liền khiến cho người ta muốn đánh chết anh ấy.
Studio yên tĩnh không tiếng động, mọi người lặng lẽ xem đương sự đứng ở nơi đó.
Hai người yên lặng đối diện với yên tĩnh không tiếng động.
Bùi Tĩnh nâng tay nhìn xem đồng hồ trên tay.
Nếu như Cao Tiểu Bảo ở trong này thì có thể nói..., tuyệt đối sẽ đính chính lại phán đoán của mình.
Trên cổ tay cô đang tùy tiện mang một cái đồng hồ nhãn hiệu A nổi tiếng, số lượng có hạn.
Người như cô lại có thể là một sinh viên năm nhất bình thường ở nơi làm việc sao?
"Cầm lại bản thảo sửa chữa lại một lần nữa cho tôi, lần này không được tiếp tục sửa.." Bùi Tĩnh nhếch cao hàng lông mày nhỏ nhắn, như cười như không cười, làm cho sau lưng người ta phát lạnh, giống là bị người ta nhìn chăm chú vậy.
Người phụ nữ bị Cao Tiểu Bảo tưởng lầm là người quản lý cấp cao kia, khẽ mím môi dưới, đàng hoàng tử tế đáp: "Vâng ạ, tôi sẽ cố gắng."
Bị cho rằng là con cừu nhỏ, Bùi Tĩnh khẽ nhúc nhích sóng mắt nhìn quét một vòng, người chung quanh lập tức ai bận việc nấy, gục đầu xuống.
Mọi người đều rất sợ nếu tâm tình chủ biên Bùi mà không tốt một cái, liền sẽ cho các cô cuốn gói đi về nhà.
Bùi Tĩnh thấy đoàn người rốt cục đã làm việc, liền xoay thân mình lại chuẩn bị rời đi.
Nhìn theo phương hướng cửa thang máy, trong mắt cô liền thoáng qua một chút thú vị.
Đây là lần đầu tiên có người lại cảm thấy cô là kẻ yếu, loại cảm giác này quả thật là cực kỳ mới mẻ và kỳ lạ.
Cao Hiểu phải không? Cô nhớ kỹ rồi.
Hợp tác cùng với Phong Thượng hoàn thành đâu vào đấy, lượng tiêu thụ một lần hot đến mức phải ấn hành thêm vài lần.
Kết quả đáng tự hào vượt xa nhiều đồng nghiệp cùng ngành.
Nhưng có lẽ là do lần đó bị mẹ của mình giáo huấn rồi, Cao Hiểu đối với Phong Thượng thật sự không cảm mạo, sẽ lại cũng không còn bao giờ đi qua tổng bộ Phong Thượng nữa.
Lần gặp lại Bùi Tĩnh là vào một ngày trời đổ mưa xuống.
Bùi Tĩnh gặp phải trận mưa to khi đang sửa xe ở ven đường.
Cao Tiểu Bảo bảo trợ lý dừng xe đi hỗ trợ sửa lại xe.
Có thể làm trợ lý cho Cao Tiểu Bảo, đầu tiên phải là một người thập hạng toàn năng.
Hơn nữa, trời mưa xuống lớn như vậy, người ta lại là một cô gái trẻ đứng dưới mưa để mà sửa xe như vậy, cảm thấy thế nào ấy, thế nào cũng có chút đáng thương.
Cho nên Cao Tiểu Bảo trực tiếp liền bảo trợ lý đi hỗ trợ, còn mình ở ghế phía sau giở điện thoại di động ra lướt mạng, xem tin tức giải trí ngày hôm đó.
Đây là nhiệm vụ quang vinh mà đồng chí Tiểu Minh đã giao cho Cao Tiểu Bảo.
Anh phải quen thuộc với động thái của các ngôi sao lớn trong Làng Giải Trí.
Làm người phải biết người biết ta, thì trăm trận trăm thắng.
Hơn nữa, cho dù Cao Tiểu Bảo ở trong Làng Giải Trí chỉ là ca sĩ thôi, nhưng cũng phải thời khắc chú ý có những mầm tốt hay không.
Bùi Tĩnh cũng là không nhận ra trợ lý là ai.
Ngày hôm nay cô đi tham gia buổi dạ tiệc từ thiện xong, trên đường trở về thì xe bị hỏng.
Phía trước không có thôn xóm, phía sau không có nhà trọ.
Mạng di động ở đây quá yếu, cho nên Bùi Tĩnh không có cách nào gọi điện thoại để nhờ xe cứu hộ đến chở xe về được.
Bùi Tĩnh cũng chỉ có thể tự bản thân thử sửa xe một chút rồi.
Cùng với chờ đợi người khác giơ tay ra giúp đỡ, không bằng trước cô tự mình làm cho bản thân mình thoát khỏi khốn cảnh.
Trợ lý chỉ một thoáng sau đã sửa lại xe xong xuôi.
Đang lúc muốn lái xe đi, thì thấy Bùi Tĩnh tay cầm một chiếc dù che mưa, chật vật đi đến trước cửa sổ xe của nói: "Đã làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi, thật sự rất xin lỗi.
Đây là một chút tâm ý của tôi, hi vọng các anh có thể nhận."
Trợ lý nhìn thấy Bùi Tĩnh đưa tiền tới trước mắt anh, gương mặt bỗng chốc đỏ nhừ.
Ánh mắt bối rối, không biết nên nói với cô cái gì.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, trợ lý đang sắp sửa đưa tay nhanh chóng tiếp nhận số tiền mặt kia rồi lái xe đi.
Ai biết được Cao Tiểu Bảo liền vứt điện thoại di động qua một bên, tức giận, ngược lại cười nói: "Tôi cần cô trả tiền sao?! Vị tiểu thư này..."
Thấy gương mặt của Bùi Tĩnh trước mặt, Cao Tiểu Bảo trong chốc lát còn cảm thấy nghi hoặc.
Nhìn cô gái này thế nào cũng cảm thấy rất quen mắt thế nhỉ! Không hiểu đã từng gặp người này ở đâu vậy nhỉ?
Nhưng mà Bùi Tĩnh liếc mắt một cái liền nhận ra người thanh niên này chính là người phát ngôn Cao Tiểu Bảo.
người thanh niên này cũng chính là thần tượng và ca sĩ tài năng nóng bỏng nhất trong giới.
Danh Sách Chương: