“ Đương nhiên không phải… “ Tôi lắc đầu, bây giờ bên trong cơ thể tôi là hồn phách của Lâm Yến Nhi, anh ấy đụng vào cơ thể của tôi, há không phải là đụng vào Lâm Yến Nhi sao?
Nghĩ đến đây, đầu óc tôi vội cuống lên, khẩn trương nhìn anh ấy:” Vậy anh không phải là đã….”
“ Em hy vọng anh đụng vào sao? “ Tô Mộc nhìn ra được suy nghĩ của tôi, cười nhạt hỏi tôi. Tôi liền thật thà lắc đầu.
“ Vậy thì chưa có “ Tô Mộc nói
“ Cái gì gọi là vậy thì? Anh rốt cuộc là có chạm qua hay chưa? “ Tôi vội vàng hỏi, con người anh ấy cao cao tại thượng như vậy, rất ít khi nói chuyện mơ hồ như vậy, rõ ràng là đã làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi!
“ Ngớ ngẩn! Nếu như anh cham qua rồi, thì sẽ không có ở đây cứu em. “ Tô Mộc thấy tôi gấp gáp sốt ruột như vậy, đột nhiên nở nụ cười một nói, đối với phản ứng của tôi rất hài lòng.
Nói xong anh ấy cũng không quan tâm đến sự phản đối của tôi, trực tiếp kéo chăn ra, cưỡng ép lộ ra vết thương của tôi, nghiêm túc chăm chú khử độc cho tôi.
Biết được trong lúc Lâm Yến Nhi chiếm giữ thân thể của tôi anh ấy không có đụng chạm qua, tôi phút chốc thấy an tâm hơn. Mặc dù vẫn cảm thấy anh ấy đang khử độc cho thân thể này có chút kì lạ, nhưng ít ra bên trong thân thể này là hồn phách của tôi. Với lại biểu hiện của Tô Mộc lại kiên quyết như vậy, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn mặc ý cho anh ấy khử độc.
Anh ấy xử lí vết thương rất cẩn thận, sau khi khử độc xong lại tiêm uốn ván cho tôi, sau cùng lại bôi thêm thuốc của Đường Dũng lên.
Trong lúc đó tôi còn khuyên anh ấy không cần nghiêm túc như vậy, dù gì thân thể này tôi cũng không mang bao nhiêu ngày nữa. Kết quả lại bị Tô Mộc nghiêm túc giáo huấn cho một trận. Còn nói thân thể này có mượn có trả, lại mượn không khó, cho dù không phải của mình cũng nên giữ gìn cho tốt.
Lời của anh ấy nói tôi cũng không thể phản bác được, không cần biết thân thể này là của ai, nhưng chuột yêu túc trực bên linh cữu có lòng tốt cho tôi mượn, tôi cũng nên vẹn toàn không tổn hại mà trả lại.