Kim Đạt Hải gật đầu: "Không sai, cái gọi là đại nạn không chết, tất có phúc, các ngươi Diệp lão chính là đại biểu điển hình của câu nói này, nhật ký của ông ấy ghi chép kỹ càng tình huống lúc đó của nhà họ Diệp các ngươi, còn viết không ít thuật pháp, nhưng đều quá thâm ảo, trước giờ tôi xem không hiểu, cũng không quá tin tưởng, cho đến bốn năm trước."
Nói đến đây, đôi mắt Kim Đạt Hải ánh lên một tia hung hăng, vốn là khóe mắt rủ xuống lại sắc lẹm nói: "cho đến bốn năm trước, tôi lại một lần nữa nhìn thấy ông chủ đã bẫy tôi khi xưa, lúc này hắn làm chức cao, mặt mày càng hớn hở, hăng hái, dựa vào cái gì chứ, hắn ta sống tốt như vậy, còn tôi lại bị hại đến thê thảm như kia?? Năm đó nếu không phải vì hắn thì tôi sẽ không bị mang tiếng xấu, lại còn trở nên già yếu bệnh tật!"
Nói đến đoạn sau, Kim Đạt Hải đã gầm to, xem ra ông chủ nọ khiến ông ta bị kích thích không vừa.
Tôi không khỏi bị dáng vẻ của Kim Đạt Hải dọa đến hơi sợ hãi, cũng may ông ta rống xong, bỗng nhiên lại mỉm cười, lạnh như băng nói: " tổ tiên nhà họ Diệp các người có câu nói rất hay, không phải không báo thù, chỉ là thời điểm chưa tới."
"Hắn ta chức lớn, trước kia tôi không làm gì được hắn, nhưng bây giờ tôi có sách quý, từ hôm ấy, tôi bắt đầu học tập chữ cổ đại, dốc lòng nghiên cứu ý nghĩa trong sách cổ, ba năm sau, tôi đã xem hiểu một trận pháp trên đó, tôi dùng trận pháp kia để làm thí nghiệm nhỏ, cắt mất hai chân ông chủ lớn nọ, đáng tiếc sau lưng của hắn lại có cao nhân tương trợ, làm hại tôi không chỉ không thể giết hắn, còn bị thuật pháp cắn trả."
"Cho nên tôi học khôn, không dám ra tay với hắn nữa, nhưng ấm ức của tôi thì phải có người trả, tôi liền chú ý đến con gái hắn, dù sao cũng phải có người ra tính tiền, cha nợ con trả, ha ha, rất công bằng." Kim đạt hải nói.
Tôi nghe được việc này rốt cục kịp phản ứng, cả kinh nói: "con gái ông chủ nọ chính là Chu Lan? Cho nên ông giết cô ta, còn muốn cô ta chết thêm lần nữa, biến thành hồn tiệm?"
Nói xong tôi đột nhiên ý thức được không đúng, Chu Lan xuất thân nghèo khổ, không có khả năng có một người cha làm chức lớn, nghĩ đến đây, một tia chớp lóe lên trong đầu tôi, thốt ra: "Không đúng, mục tiêu của ông là Vương Lâm Lâm!"
"Ha ha, có cần phải giật mình như vậy sao?" Thấy tôi phản ứng mạnh vậy khiến Kim Đạt Hải cười nhạt một chút, chỉ vào cây chổi trong tay tôi nói: "Đừng nghe chuyện xưa không, tiếp lấy quét đi."
Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, gượng cười hai tiếng, tiếp tục quét dọn, sau đó hỏi Kim Đạt Hải: "Tôi chỉ hiếu kì, mục tiêu của ông là Vương Lâm Lâm, tại sao người thứ nhất giết lại là Chu Lan, hơn nữa còn muốn nuôi Chu Lan thành hồn tiệm, việc này và chuyện giết Vương Lâm Lâm có liên quan gì sao?"