Cho dù vậy anh ấy vẫn không đưa tôi đi theo đường cũ trở về mà cười một tiếng, nói cứ tiếp tục đi, trước mặt nhất định sẽ có đường đi ra ngoài, bảo tôi cố gắng chịu đựng.
Vừa nói anh ấy đã dẫn đầu tiếp tục đi tới phía trước, miệng lẩm nhẩm giống như đang đọc kinh văn gì đó.
Thần kỳ là sau khi Tô Mộc đọc kinh văn tôi lại ổn định hơn rất nhiều, thân thể cũng không còn khô miệng khô lưỡi như vừa rồi, ngược lại bốn phía xung quanh thân thể còn có một chút lạnh lẽo.
Sau khi thân thể thư thái tôi liền bình tĩnh rất nhiều, tiếp tục đi theo Tô Mộc tiến về phía trước.
Theo chúng tôi đi về phía trước tiếng sông chảy dưới đất dần dần biến mất, càng đi về phía trước thì dấu vết hang động bị tác động bởi bàn tay con người cũng càng ngày càng ít, bây giờ đã giống như một hang động được hình thành hoàn toàn bởi tự nhiên.
Khi tôi đang cắm cúi đi nhanh thì đột nhiên chân tôi đá vào một vật cưng cứng.
Từ khi tôi vào dương huyệt, ngoại trừ mấy tượng đất lúc ở cửa thì nơi này thứ gì cũng không có, thậm chí dưới nền rất sạch sẽ, ngay cả bụi đất cũng không có bao nhiêu, giống như một khoảng không khạch sẽ vậy, bây giờ tôi lại đá vào thứ gì đó.
Tôi cả kinh trong lòng, vội vàng gọi Tô Mộc một tiếng, đồng thời lấy đèn pin chiếu xuống đất.
Vừa soi xuống suýt chút nữa hồn vía tôi bay ra ngoài, trên mặt đất là một thứ giống như người nằm, nhìn qua giống như một phụ nữ nhưng hiển nhiên bây giờ người đó đã chết, hơn nữa da thịt trên người đã bị hong khô, thật giống xác ướp ai. Kinh khủng hơn là gương mặt người đó, da đã giống như một cái cây già đầy nếp nhăn, hai con mắt hoàn toàn không còn nước đã mở, trợn con mắt khô héo đang nhìn tôi!
Tôi sợ hãi hét lên một tiếng rồi nhảy ra xa, lông toàn thân dựng đứng lên.
Tô Mộc thấy nơi này đột nhiên xuất hiện thân thể người liền cũng rất lo lắng. Bởi vì ở trong dương huyệt, khả năng của anh ấy bị áp chế quá nhiều cho nên vừa tồi không phát hiện ở đây có người, nếu như lúc này cái xác kia đột nhiên vùng dậy làm khó dễ thì e rằng ngay cả anh ấy cũng không nắm chắc trăm phần trăm đánh thắng được.