“Lực cực âm?” Tôi vốn đã chuẩn bị xong tinh hần, bất kể phía dưới đống đất hiện ra cái gì tôi cũng sẽ xông tới, dầu gì xoay người chạy cũng không được, không nghĩ tới từ dưới đất chui lên lại sẽ là lực cực âm.
“Là Tô Mộc báo tin cho em, phía dưới nguy hiểm, bảo em chạy nhanh!” Đường Dũng trầm giọng nói. Vừa nói anh ta đã xoay người lại đẩy tôi ra, vừa đẩy vừa nói bảo tôi đi ra ngoài trước chờ lên xe, khăn voan đỏ không được vén lên, chuyện xuống tìm Tô Mộc cứ giao cho anh ta, anh ta sẽ chịu trách nhiệm đem Tô Mộc trở lại cho tôi.
Đương nhiên là tôi không đồng ý, chủ yếu cũng là không tin được Đường Dũng. Ban đầu lúc Đường Dũng gặp nạn, Tô Mộc đã từng đem Đường Dũng vào rừng, bây giờ Tô Mộc gặp nạn ai biết Đường Dũng có thể cũng sẽ như vậy, trực tiếp chôn vùi Tô Mộc dưới đám đất vụn.
Quan trọng hơn chính là, Tô Mộc nói ở phía dưới có nguy hiểm, tôi sao có thể bỏ mặc anh ấy. Huống chi bây giờ tôi đã có khăn voan đỏ, đã không chịu ảnh hưởng của hồn tích thì đối với Đường Dũng mà nói chính là thêm một người là có thêm sự trợ giúp. Tôi vừa nói vừa dùng tay khoanh lại bày ra bộ dáng có chết cũng không đi, bảo Đường Dũng đừng hòng đuổi tôi đi.
Có lẽ thấy thái độ kiên quyết của tôi, hoặc cũng có lẽ tình huống đang rất nguy cấp, sau khi đẩy tôi mấy lần không được Đường Dũng cũng không để ý đến tôi nữa, cđi nhanh tới đống đất vừa rồi lực cực âm đẩy lên, móc từ trong ngực ra một chai nhỏ đem chất lỏng bên trong rót lên đống đất.
Đống đất vừa tiếp xúc với chất lỏng liền phát ra tiếng lèo xèo bị ăn mòn, đồng thời bốc lên một làn khói trắng.
Tôi hơi sững sờ, nhìn bình nhỏ đựng chất lỏng kia, buột miệng nói: “Axit xác thối.”
“Không sai, là từ trên người Vương Lâm Lâm. Vốn định trở về sẽ nghiên cứu một chút, không nghĩ tới bây giờ lại phải dùng đến.” Đường Dũng khẽ nhếch môi, hơi lộ ra một tia cười nhạt.