Giao tiên lại thè lưỡi với rắn đỏ, hẳn đang nói cho cô ấy dẫn đường.
Có lẽ do ở cùng với Giao tiên một thời gian dài, tôi lại mơ hồ có thể nhận ra biểu tình của rắn, con rắn đỏ kia mặc dù cùng Giao tiên dây dưa chung một chỗ nhưng nó đối với Giao tiên có vẻ lạnh nhạt, thật giống như chán ghét. Nếu không phải bởi vì bây giờ Giao tiên đã là xà vương thất hạch thì e rằng đã bị đuổi ra khỏi nơi này.
Mặc dù không tình nguyện, rắn đỏ và Giao tiên tách ra, sau đó leo lên trên mặt giường, cũng không chạm phải cơ quan gì.
Trong khoang thuyền đột nhiên truyền tới tiếng vang giống như tiếng bánh răng chuyển động. Cùng với tiếng vang, chiếc giường gỗ nam mộc chậm rãi dâng lên cao, giống như có gì đó đang kéo nó lên vậy. Phần giường sat vách cũng bay lên lộ ra phía dưới một mật thất.
Trong mật thất đen ngòm không thấy gì cả, dù vậy tôi có chút xao động.
Không nghĩ bề ngoài là một chiếc thuyền cũ nát vậy mà bên trong lại có tầng tầng cơ quan, nếu như không phải là rắn đỏ dẫn đường thì e rằng tôi cùng Tô Mộc rất khó tìm ra mật thất này ở đâu.
Sau khi mở mật thất ra rắn đỏ lại thè thè lưỡi, sau đó cũng không chờ Giao tiên trả lời liền leo dọc theo khung cửa của mật thất trở lại trên giường lớn cuộn lại thành một đoàn, lại cũng không để ý tới Giao tiên.
Trên mặt Giao tiên lộ ra vẻ lúng túng, trợn mắt nhìn về phía rắn đỏ, sau đó cười hắc hắc giải thích: “Cô nương của ông đây có tính như vậy, chúng ta kệ cô ấy, ta mang các ngươi đi vào.”
Vừa nói nó đã dẫn đầu bò vào.
Tô Mộc theo sát phía sau, sợ tôi không nhìn thấy đường còn cố ý đẩy một đoàn âm hỏa lên trên đầu tôi chiếu sáng xung quanh.
Nhờ có vậy tôi rốt cuộc có thể mượn ánh sáng kia để quan sát bốn phía.
Nơi này vẫn được làm hoàn toàn bằng gỗ, do từng khối gỗ lớn hợp lại mà thành, hết sức bằng phẳng. Nhưng nơi này đã không còn là gỗ quý nam mộc nữa mà đen thùi lùi, nhìn không giống gỗ chút nào, có điều trên vách tường lại điêu khắc không ít hình vẽ.
Trên hình vẽ khắc không ít hình người nhỏ, nhìn cảnh tượng chắc là trong mật thất này, rất nhiều người ngồi vây chung một chỗ tạo hành vòng tròn, giữa vòng tròn lại vẽ rất nhiều vòng tròn nhỏ tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau biến thành một đống đất, sau đó phía trên đống đất kia vẽ một ký hiệu nhỏ giống như ngọn lửa.
Dường như bọn họ đang cử hành nghi thức cúng tế nào đó, chẳng qua mục đích cúng tế là gì thì tôi xem không hiểu.
“Dương Dương, mau tới đây.” Ngay khi tôi đang nghiên cứu hình vẽ thì Tô Mộc đột nhiên gọi tên tôi.
Lúc này anh ấy đã đứng ở giữa mật thật, trước mặt có một cái bục nhô lên thật cao, giống như đã phát hiện cái gì đó.
Tôi lập tức chạy tới, hỏi Tô Mộc có phải đã thấy ba tôi.