Đường Dũng vừa nói mắt vừa lấp lánh, vẻ mặt rất đen tối.
Tôi quả thực nghe không nổi nữa, lên tiếng ngắt lời Đường Dũng: “Sư phụ, quy củ sư môn là do sư phụ lập phải không? Sư gia cũng có yêu cầu như vậy với sư phụ sao?”
“Kia dĩ nhiên không phải, có điều cũng không khác nhau nhiều, chẳng qua thầy chỉ đặc biệt sửa đổi một chút vì thân phận con là nữ nhi mà thôi.”
“Còn sửa đổi đặc biệt, không bằng anh nói thẳng thừa dịp nhận tôi làm đồ đệ liền nhân cơ hội cưa tôi.” Tôi bĩu môi một cái, cũng không để ý tới tâm tư thúi của anh ta, mặt lạnh lùng nói: “Ba điều anh yêu cầu tôi chỉ có thể đồng ý với anh điều thứ nhất, hai điều kia không bàn nữa, anh có nhận tôi làm đồ đề thì nhận, không nhận thì thôi, dù sao tôi đi theo Tô Mộc học cũng tốt.”
“Ngươi… Dương Dương, thật chưa thấy ai như ngươi, xin bái sư người khác mà còn kiêu ngạo như vậy.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta bỗng nhiên cười hai cái nói: “Có điều sư phụ chỉ thích ngươi như vậy, vừa kiêu ngạo vừa vô lý, giống như su phụ của ngươi, ha ha.”
Tâm tình anh ta thật tốt, chân đạp ga lại càng mạnh hơn, bất tri bất giác trong tôi đã đi vào Giang Minh.
Đường Dũng đưa tôi về thẳng biệt thự Phùng Đông, Tô Mộc sau khi bị hôn mê vẫn luôn ở lại nơi này, được Giao tiên trông nom. Lúc chúng tôi trở lại thì Giao tiên đã cảm ứng được tôi, đi ra cửa chờ đón chúng tôi.
“Thế nào, đã tìm được nhân sâm hoang dã chưa?” Giao tiên quan tâm Tô Mộc một cách hiếm thấy, vừa thấy chúng tôi chưa kịp lại gần đã lên tiếng hỏi.
“Ông đoán xem.” Sắc mặt Đường Dũng trầm xuống, trầm giọng nói.
Tôi nhìn Đường Dũng có chút ngạc nhiên, rõ ràng vừa rồi trên đường trở về tâm trạng anh ta còn tốt như vậy, đang vì chuyện nhận tôi làm đồ đệ mà vui vẻ, bây giờ bỗng nhiên vì sao lại tỏ vẻ như vậy!