Tôi dùng hết sức bình sinh lui về phía sau, nhưng tốc độ của tôi sao có thể so với Lâm Yến Nhi, khi quỷ trảo đen nhanh sắp cào vào mặt thì một âm thanh rất lớn bỗng nhiên xất hiện bên người tôi.
“Ngao…” Là rồng ngâm! Hơn nữa lần này âm thanh rất lớn, giống như có một chiếc loa thùng mở hết công suất sát bên tai tôi vậy khiến đầu óc tôi choáng váng. Tôi hét lên một tiếng kinh sợ, hai chân mềm nhũn quỵ xuống.
Lần này không chỉ mình tôi nghe thấy mà cả Lâm Yến Nhi cũng dừng lại, cô ta và Đao Minh lộ vẻ sợ hãi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên trên.
Miệng các cô ấy nhanh chóng mở ra khép lại, hiển nhiên đang kêu gọi gì đó, nhưng tiếc là giờ tôi không nghe được gì cả, đôi tai bị tiếng rồng ngâm chấn động đến ù.
Chỉ thấy phía trên bộ xương rồng không biết từ lúc nào lại có thêm một quả cầu thịt lớn màu đen, quả cầu thịt như được bao bởi một tầng sương dày đặc đang chậm rãi hạ xuống xông thẳng về phía tôi.
Thai rồng?
Hai chữ này nháy mắt xuất hiện trong đầu tôi, lúc này tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa, nhìn bộ dáng hoảng sợ của Lâm Yến Nhi và Đao Minh thì chắc chắc thai rồng này không tốt lành gì, nhưng cũng nhờ nó mà tôi chưa bị hủy gương mặt biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ rồi.
Theo thai rồng hạ xuống thì một donnf khí nén mãnh liệt cũng xuất hiện khiến tôi không thể động đậy.
Lâm Yến Nhi và Đao Minh hiển nhiên cũng bị ảnh ưởng, mặt bọn họ đỏ lên, đang cô gắng thoát khỏi áp lực của thai rồng.
Nhưng trước mặt thai rồng thì mọi cố gắng đều uổng phí, chúng tôi như bị trúng thần chú định thân, không ai có thể động đậy được.
Chớp mặt quả cả thịt màu đen của đã đáp xuống trước mặt chúng tôi, dừng ở giữa tôi và Lâm Yến Nhi.
Bầu không khí trở nên hết sức vi diệu, hiện khoảng cách ai gần thai rồng hơn là vô cùng quan trọng, theo tôi đoán thì thai rồng chuẩn bị ấp, chuyện thứ nhất nó bước ra nhất định là kiếm ăn!
Hiên ai đứng càng gần nó thì rất có thể sẽ trở thành món ăn đầu tiên khi của nó đến thế giới này.