Lâm?!
Trong óc tôi chợt lóe lên, nháy mắt hai mắt mở to, nhìn Tô Mộc không dám tin: “Lâm Kiều là họ Lâm, cùng họ với Lâm Yến Nhi sao?”
Tô Mộc gật đầu một cái, nói tôi cuối cùng cũng hiểu. Lâm Kiều mẹ của Tô Đoàn chính là em họ của Lâm Yến Nhi, xét vai vế nó phải gọi Lâm Yến Nhi là cô. Năm đó nếu không phải Lâm gia đâm một đao sau lưng thì Tô gia cũng sẽ không chết thảm như vậy. Đáng tiếc năm đó những người biết chuyện này đều chết hết, Tô Thịnh sinh muộn, không biết quan hệ giữa Lâm gia và Tô gia cho nên mới cưới Lâm Kiều.
Nói xong Tô Mộc còn nói Lâm Kiều chết cũng tốt, đỡ phải rơi vào tình cảnh lưỡng nan hôm nay, chỉ cần Lâm Yến Nhi tìm được bà ấy thì bà ấy nhất định sẽ không chùn bước trở lại Lâm gia, giúp Lâm Yến Nhi đối phó Tô gia.
Tôi mới chợt hiểu ra, hóa ra Tô Thịnh cùng Lâm Yến Nhi còn có quan hệ như này, chẳng trách hai người bọn họ lại cấu kết với nhau.
Nghĩ tới đây tôi bỗng nhiên lại nhào tới người Tô Mộc, cười hì hì hỏi anh ấy: “Mới vừa rồi anh nói không phải Lâm gia thì Tô gia cũng sẽ không chết thảm như vậy, vậy hai nhà Tô lâm coi như là tử địch đúng không? Nếu như trước khi kết hôn Tô Thịnh biết thù oán giữa hai nhà có phải cũng sẽ không cưới Lâm Kiều?”
“Phải.” Tô Mộc gật đầu một cái, anh ấy thấy tôi có vẻ đầy hưng phấn, cười một tiếng xoa đầu tôi, hỏi tôi lại đang suy nghĩ cái gì.
“Ông ta sẽ không cưới người Lâm gia, anh là người biết chuyện cho nên anh cùng Lâm Yến Nhi cũng tuyệt đối không thể phát sinh cái gì đúng không?” Tôi hỏi.
Tô Mộc bị tôi hỏi có chút im lặng, đôi mắt đẹp đẽ khẽ nhíu lại: “Em còn đang suy nghĩ chuyện này? Lúc ấy anh với Lâm Yến Nhi kết hôn quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ. Anh không có chút cảm giác nào với cô ấy, em có tin anh không?”
“Không.” Thấy Tô Mộc tức giận tôi nhất thời nghịch ngợm le lưỡi một cái, nhưng có lẽ là trực giác của phụ nữ, tôi vẫn cảm thấy anh ấy cùng Lâm Yến Nhi không đơn giản như vậy.