Tôi thấy phản ứng của Đường Dũng đã đoán được tám chín phần, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh ta vừa nói cái gì, đây rốt cuộc là làm sao? Diệu Diệu đâu?”
“Không biết.” Đường Dũng nói. Dường như anh ta cố gắng để nói được hai tiếng này, vừa nói đã liền đẩy anh chàng Thái Lan ra, bước nhanh tới đống phế tích kia, vừa đi vừa tìm kiếm gì đó.
Lòng tôi trầm xuống, không khỏi có chút nôn nóng.
Mặc dù Diệu Diệu không phải là tiểu quỷ tôi nuôi nhưng quan hệ của nó với tôi là rất tốt, trong lòng tôi đã coi nó như em trai mình, thậm chí quan hệ của tôi cùng Diệu Diệu còn tốt hơn nhiều so với tôi và tiểu quỷ Trịnh Lâm của mình. Bây giờ ngôi chùa nó đang ở bị sụp không rõ nguyên nhân, nhất định nó cũng là lành ít dữ nhiều.
Tim tôi nặng trĩu, giống như có tảng đá lớn đang đè ép trên ngực vậy, lập tức cũng chạy tới đống phế tích tìm kiếm cùng Đường Dũng. Chỉ là bây giờ mặt Đường Dũng rất thúi, thật giống như thuốc súng sắp phát nổ khiến tôi không dám hỏi rốt cuộc Đường Dũng đang tìm cái gì, chỉ có thể đem âm khí bao trùm lên cặp mắt, cố gắng tìm hồn phách Diệu Diệu, hoặc có thể tìm được vật gì liên quan tới Diệu Diệu cũng tốt.
Bầu không khí lập tức trở nên tịch mịch, trong lòng mỗi người đều khó chịu. Khi tôi cùng Đường Dũng đang mải mê tìm kiếm thì đột nhiên từ phía sau truyền tới giọng kích động của Giao tiên: “Các ngươi mau tới đây nhìn xem ta phát hiện cái gì!”
“Cái gì?” Tinh thần tôi chấn động một cái, bước nhanh chạy về phía Giao tiên. Đường Dũng cũng vậy, vừa nghe đã chợt lóe, thật nhanh xuất hiện bên người Giao tiên.
Đáng tiếc bên cạnh Giao tiên không có khí tực của Diệu Diệu, ông ta phát hiện cũng không phải là hồn phách của Diệu Diệu mà một thứ có màu đỏ au, bốn phía xung quanh còn tán loạn một ít lông vũ.