Nhưng Đường Dũng không chút sợ hãi nào, ánh mắt khiêu khích nhìn tôi, khóe miệng khé nhếch lên cười khẩy, không biết xấu hổ nói: “Em gọi đi, em cho rằng những nữ tiếp viên cùng hành khánh này có thể cản được anh sao?”
“Anh…” Nghe anh ta dọa tôi liền thấy căng thẳng, tức giận không nói được gì, chỉ có thể trợn mắt hung hăng nhìn anh ta, muốn dùng ánh mắt dọa cho anh ta lui.
“Chẳng lẽ em cho rằng anh muốn hôn em? Dương Dương, thỏ không ăn cỏ gần hang, bây giờ anh là sư phụ của em sao còn có thể không trên không dưới với em như trước. Hơn nữa cho dù anh muốn ăn cỏ gần hang thì cũng không phải ăn như vậy, ít nhất cũng phải là em cam tâm tình nguyện.” Đường Dũng nói.
Vừa nói vẻ mặt của anh ta lần nữa khôi phục trạng thái bình thường, còn nháy mắt với tôi, nói: “Biết điều thì nói cho sư phụ, ngày đó sau khi sư phụ đi em có đi tìm anh? Sau đó những ngày qua em cùng lão quỷ Tô Mộc kia làm những gì, đầu đuôi gốc ngọn đều phải nói hết ra.”
“Quả thật tôi có chạy ra tìm anh nhưng anh đi quá nhanh, khi tôi ra đến cửa thì anh đã mất dạng. Còn những ngày qua…” Tôi nói đến đây hơi đỏ mặt, suy nghĩ một chút đều nói: “Tôi đều ngày ngày đi dạo phố mua sắm, những ngày qua tôi mua không ít đồ để chuận bị đi Thái Lan, thậm chí ngay cả đồ lặn cũng đã mua xong, đang ở trong hành lý. Có gì không?”
“Em không nói thật, Dương Dương. Sáu ngày liền em có thể ngày ngày đi dạo phố mua sắm sao? Em hãy nói thật cho anh, có phải lão quỷ cũng đi theo tới Thái Lan không? Bây giờ anh ta cũng đang ở trên máy bay có đúng không?” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta còn rất bình tĩnh đứng lên nhìn bốn phía, ánh mắt chậm rãi đều quét qua mặt từng hành khách giống như một cái máy chụp X-quang đang tìm xem Tô Mộc có đang ẩn giấu dưới khuôn mặt của ai không.
Tôi cả kinh trong lòng, mặc dù Tô Mộc không đi cùng máy bay với chúng tôi nhưng quả thật anh ấy cũng đi Thái Lan, sao Đường Dũng lại biết?
Chẳng lẽ Tô Mộc tới Thái Lan thật sự cũng có liên quan tới vết nứt hình giao long kia?