Tôi thì thấy kinh tởm, nắm chặt tay lại đưa ra phía sau, nói: “Ách, là răng à, vậy anh tự cầm đi, đưa cho tôi làm gì.”
“Răng mặc dù là nhỏ nhưng cũng là xương trên người bọn chúng, lúc cần thiết có thể thông qua răng hạ xuống cấm chế khống chế thân thể bọn chúng. Bọn chúng bản lãnh đều không cao, em cũng có thể ứng phó, anh còn phải đi xem lão quỷ thế nào, chỉ một mình anh ta cứu Diệu Diệu anh không yên tâm.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta cũng không để ý tới sự chống cự của tôi, trực tiếp kéo tay tôi từ sang lưng ra rồi thả những cái răng kèm máu kia vào tay tôi, sau đó bóng người loáng một cái đã biến mất không thấy.
Lúc này tôi cũng sắp khóc, răng cùng máu dính nhớp nhúa khiến cảm giác trên tay rất ghê tởm, hơn nữa tên khốn Đường Dũng này đã dạy tôi hạ cấm chế với răng đâu, tôi làm sao có thể khống chế bọn chúng qua răng?
Cũng may đám người kia sau khi bị Đường Dũng nhổ răng cũng không có hành động gì, tất cả đều nằm trên đất kêu rên, cho dù thống khổ vì mất đi răng cửa cũng không có ai tỉnh hồn lại.
Tôi nhìn bộ dáng thể thảm kêu rên của bọn chúng không khỏi kỳ quái, mất một cái răng cửa mà đau như vậy sao? Sao nhìn phản ứng của bọn chúng giống như mất nửa cái mạng vậy? Có quá phóng đại không?
Lại đợi một hồi, bọn chúng vẫn từng nhịp từng nhịp gào lên, không có chút ý nào muốn đứng dậy, cũng không có bộ dáng ngừng kêu rên. Tôi không khỏi thấy phiền, vốn không gian long mạch này đã nhỏ, bọn chúng kêu gào như vậy tiếng vang vọng lại từng đợt từng đợt rất ồn ào.
Tôi không nhịn được liền mở miệng nói: “Câm, không phải là cái răng cửa sao, các ngươi phản ứng cũng quá phóng đại đi, nếu dám đem cướp Diệu Diệu của chúng ta đi thì cũng phải chịu thống khổ này cho tỉnh ngộ. So với Lưu Tài thì các ngươi đã may mắn hơn nhiều, hắn ta đã bị bóp gãy cổ chết, ít nhất các ngươi cũng còn sống, đừng kêu nữa.”