Tôi cùng Đường Dũng liền nhìn sang bên đấy, chỉ thấy ở vị trí giữa khách sạn xuất hiện một miệng hố lớn, miệng hố giống như sâu không thấy đáy, gió đang thổi vù vù từ bên trong đó ra, hơn nữa gió kia lại có màu, chất khí màu xanh đậm, nhìn qua giống như có độc.
"yêu khí! yêu khí mang theo oán niệm mãnh liệt, mộ cáo bị
bọn họ đào ra rồi!" Đường Dũng nói
Nói xong anh ta không chút do dự nào nữa, trực tiếp vác tôi lên vai quay người chạy.
Nhưng chạy không được mấy bước chúng tôi liền va vào một thứ cứng rắn giống như mặt tường trong suốt.
Đường Dũng đau kêu lên một tiếng nhưng động tác của anh ta vẫn không dừng lại, đổi sang một hướng khác tiếp tục chạy.
Nhưng bất kể anh ta chạy về hướng nào thì chúng tôi cũng sẽ đụng vào một bức tường trong suốt không nhìn thấy đưọc.
Bức tượng như hình tròn, không có cửa ra, đem chúng tôi nhốt vào trong, mặc kệ Đường Dũng chạy thế nào cũng vẫn quanh quẩn một chỗ.
“Chúng ta không ra được, anh để tôi xuống đi." Lòng tôi trầm xuống, nói với Đường Dũng.
Cảnh tượng này không phải lần đầu tiên tôi thấy, lần trước khi ở trong mộ Võ Tắc Thiên, Lâm Yến Nhi cũng từng vây tôi bằng một bức tường trong suốt, rồi chiếm cơ thể tôi ngay trước mặt Tô Mộc.
Bây giờ cảnh tượng này lại xuất hiện, tôi không cần suy nghĩ cũng biết lần này lại là ai đang giở trò.
Tôi hận tới mức nghiến chặt răng, lúc ấy ở Thái Lan tôi rõ ràng có thể giết được Lâm Yên Nhi!
Nếu không phải Tô Mộc bất chấp hậu quả cứu cô ta thì bây giờ cô ta cũng không có cơ hội tìm thêm phiền toái cho tôi!
Nghe được tiếng tôi, Đường Dũng liền dừng lại, sau đó cũng bình tĩnh nhẹ nhàng đặt tôi xuống dưới mặt đất rồi thuận thế kéo tôi vào trong lòng, trầm giọng nói: "Em yên tâm, Dương Dương! Bất kể là ai anh cũng không để cho hắn làm hại em.”
“ Ôi, đúng là một con chó cảnh trung thành-" Một giọng quyến rũ bỗng vang lên, Lâm yến Nhi mặc một bộ đầm dài màu trắng đứng cách chỗ chúng tôi không xa, như một đóa phù dung trong nước.