Nhìn thấy Dương Trung làm tôi bỗng nhiên nhận ra, anh ta mới là nơi có thể hỏi chuyện tốt nhất cho tôi.
Tôi lập tức bước lại chào hỏi lại anh ta.
Sau đó liền hỏi chuyện của Lương Vũ Hạnh.
Dương Trung do dự một hồi, rồi nói nhỏ, “Lương Vũ Hạnh vi phạm quy tắc vì đã sử dụng điện thoại trong lúc nghỉ mát ở trong thôn.”
“Sử dụng điện thoại? Cô ta đã liên lạc với ai?”
Tôi lại hỏi.
Nhưng mà lần này Dương Trung không nói gì.
Anh ta vừa lắc đầu vừa vẫy tay với tôi, “Cái này không thể nói ra.”
“Tại sao?”
Tôi cố gắng hỏi, khuôn mặt Dương Trung khó xử, “Cô Tống, trước kia cô đã từng giúp tôi, tôi rất cảm kích mới nói cho cô, còn về chuyện của cô ta, tôi thực sự không thể nói cho cô biết.”
“Tôi biết rồi.”
Anh ta nói đến đây, tôi đã hiểu rồi.
Còn có thể là ai?
Không cần đoán tôi cũng biết. Tôi cảm ơn Dương Trung rồi một mình trở về nhà.
Ngồi trong căn phòng nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn quả bóng bay đang bay trên trần nhà, tâm trạng của tôi dường như đã tốt hơn rất nhiều.
Tôi cảm thấy cuối cùng cũng có thể thử buông bỏ Lý Hào Kiệt rồi.
Đây là một chuyện tốt.
Để tránh không để bản thân nghĩ lung tung, tôi mở ti vi rồi cầm chiếc điện thoại lên mạng đọc tin tức.
Bởi vì máy tính đã bị Tống Duyên Minh cầm đi rồi, tôi về nhà cũng không thể làm việc được.
Khi tôi vừa cầm chiếc điện thoại để lên weibo, liền nhìn thấy tin “Lý Hào Kiệt – tổng giám đốc tập đoàn Hào Thiên tuyên bố hủy hôn ước”.
Tin tức này khiến tôi sững sờ.
Tôi mở ra, đọc lướt qua nội dung trong đó, tâm trạng rối bời không thể tả nổi.
Trong bài báo này viết rõ ràng, Lý Hào Kiệt tuyên bố hủy hôn ước với Tống Duyên Minh, khi phóng viên hỏi nguyên nhân, anh ta lại nói, trước kia phải gánh vác quá nhiều thứ, bỏ lỡ người mà anh ta thật sự quan tâm.
Lúc đọc tin tức này, trong lòng tôi bỗng thắt chặt lại.
Người đó, lẽ nào là tôi?
Nhưng mà phần cuối của bài báo cũng viết, phóng viên nghi ngờ chuyện này có liên quan đến cuộc khủng hoảng của tập đoàn Tống Thị, trước nguy cơ phá sản Tống Thị vốn dĩ dựa vào hôn ước này mà đứng vững.
Bây giờ Lý Hào Kiệt lại tuyên bố hủy hôn, chắc chắn sẽ là một đòn mạnh làm cho Tống Thị sụp đổ.
Tôi lại tìm những từ có liên quan khác.
Cũng có người giải thích chuyện hủy hôn của Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh.
Hơn nữa có người tiết lộ, hôm nay Tống Thị đã bất ngờ mở cuộc họp cấp cao.
Giới báo chí cho rằng, lần họp này có liên quan đến việc phá sản.
Thật ra, mối quan hệ giữa Tống Thị và tôi chính là Tống Tuyết, bây giờ Tống Tuyết đã chết, Tống Thị có phá sản hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi tắt điện thoại, đi tắm rồi đi ngủ.
—
Ngày hôm sau, sau khi tan làm, tôi thu dọn đồ và bước ra ngoài, liền nhìn thấy ánh mắt của các đồng nghiệp có gì đó khác thường.
Khi tôi đi ra, đã nhìn thấy Lý Hào Kiệt đứng ở trước cổng.
Người đàn ông mặc một bộ đồ vest công sở màu xanh dương.
Trong tay cầm một đóa hoa cẩm tú cầu đứng ở đó.
Tôi đứng yên tại chỗ, liền nhận ra, anh ta đứng ở đó chờ tôi!
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải bước về phía trước mà ngược lại, tôi lùi về phía sau.
Không, không phải lùi về phía sau, mà là quay đầu chạy!
Lúc tôi đang chạy, tôi nghe thấy tiếng của người đàn ông ấy đang đuổi theo, tôi cảm thấy bản thân mình đã bị người nào đó ôm chặt từ phía sau, một giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, “Cái gì cần chấm dứt, anh cũng đã chấm dứt rồi, em có thể cho anh một cơ hội không?”
Sức lực của người đàn ông ấy rất lớn, trói chặt tôi trong lòng anh ta, tôi nghiêng đầu, nở nụ cười lạnh nhạt, “Anh chấm dứt rồi thì liên quan đến tôi?”
“Em không tha thứ cho anh cũng không sao, anh có thể theo đuổi em.”
Giọng nói của Lý Hào Kiệt như có ma lực.
Chỉ mấy lời nói nhẹ nhàng đã có thể làm cho tim tôi đập nhanh hơn.
Nhưng mà, bị anh ta lừa dối hết lần này đến lần khác, từ lâu tôi đã không còn là một người ngây thơ nữa, tôi nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái ôm của anh ta, quay người lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ấy, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi, “Tổng giám đốc Lý, vậy anh hãy nói cho tôi biết, nguyên nhân thật sự khiến Lương Vũ Hạnh bị đuổi việc đi, cô ta đã vi pham quy tắc gì?”
Quả nhiên câu nói này của tôi đã khiến sắc mặt Lý Hào Kiệt thay đổi.
Anh ta nhìn tôi, mặt hơi nhăn lại, nét buồn nhẹ trong ánh mắt cố giấu bí mật mà tôi đã đoán ra được.
“Anh không nói cũng không sao, tôi sẽ đoán.” Tôi nhìn anh ta nói, “Có phải là cô ta đã lén giấu điện thoại, sau đó liên lạc với Tống Duyên Minh mục đích là để hại tôi, Lương Vũ Hạnh vì muốn lấy ba tỉ này nên đã đưa ra điều kiện để đuổi Đào Nhi.”
Lúc tôi nói đến đây, biểu cảm của Lý Hào Kiệt trở nên không được tốt cho lắm.
Tôi cười đau xót, “Tôi đoán đúng rồi đúng không? Mặt ngoài Lý tổng nói đã chấm dứt tất cả, nhưng thật ra bên trong vẫn giữ mối quan hệ không thể chấm dứt.”
Tôi thoát ra khỏi cái ôm của người đàn ông ấy, đi ra ngoài.
Lý Hào Kiệt vẫn như trước, đuổi theo sau tôi, muốn nắm lấy cổ tay tôi.
Lần này, anh ta chạm vào tay tôi, tôi lập tức hất tay ra, đúng lúc muốn nói điều gì đó, nhưng thấy những người đang đứng xung quanh, rất nhiều người là người của công ty tôi.
Lý Hào Kiệt là tổng giám đốc tập đoàn Hào Thiên, nếu như hôm nay tôi cứ làm như vậy ở nơi này, vậy ngày mai nhất định không chỉ lên tin tức, e rằng còn bị các fan nữ của anh ta mắng chửi.
Tôi trầm lặng một hồi sau rồi nói, “Lên xe đi.”
Lý Hào Kiệt dường như cũng biết suy nghĩ của tôi, anh ta không nói gì, liền bước đến trước xe.
Đến cạnh chiếc xe, tôi nhìn thấy bó hoa cẩm tú cầu vừa bị anh ta ném xuống, cảm thấy có chút đáng thương, ngồi xuống nhặt đóa hoa lên, Lý Hào Kiệt ngăn tôi lại, “Nếu em thích anh có thể mua bó mới cho em.”
“Cái này không liên quan đến chuyện thích hay không.” Tôi vừa nhặt bó hoa lên vừa nói, “Hoa nở một mùa đẹp như vậy, nếu như không biết trân trọng, vậy thì sẽ lỡ mất, cho dù anh có mua hoa mới, thì cũng không còn là những bông hoa này nữa.”
Lúc này tôi dường như hiểu ra câu nói của Mưu Đạo Sinh: Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay, đừng chờ hoa rụng bẻ cành không.
Lý Hào Kiệt ngồi xuống nhặt hoa lên cùng tôi.
Ngay đến cả những chiếc lá hoa anh ta cũng nhặt lên, đến khi thấy trên mặt đất không còn cánh hoa nào nữa, anh ta mới đứng dậy mở cửa xe phía trên cho tôi.
Tôi bối rối nhìn anh ta.
Bước lên xe.
Lý Hào Kiệt ngồi ở ghế lái hỏi tôi, “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được, xin Lý tổng tự sắp xếp.”
Tối chỉ muốn mau chóng nói rõ ràng, rồi kết thúc mối quan hệ này.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, “Em muốn ăn gì.”
Tôi rũ mắt xuống, chế giễu nói “Thứ tôi muốn ăn, e rằng Lý tổng không thể nuốt nổi.”
Vốn dĩ chỉ là một câu nói vô tình, nhưng Lý Hào Kiệt lại nhìn tôi nghiêm túc nói, “Anh cũng là một người bình thường, có gì mà không thể nuốt nổi, nói đi, em ăn gì anh cũng ăn được cùng em.”
Tôi nhìn về hướng Lý Hào Kiệt, có lẽ do tâm lý muốn trả thù, tôi nhìn anh ta, tìm một địa chỉ ở trên điện thoại rồi nói, “Vậy cũng được, đi đến nơi này đi.”
Địa chỉ tôi đưa ra là một quán ăn ở gần cô nhi viện.
Thật ra tôi cũng không biết rõ bây giờ quán ăn này còn không nữa.
Lúc còn nhỏ chúng tôi không có tiền tiêu vặt, đều phải ăn trong nhà ăn.
Sau đó một chị giành được giải thưởng cấp ba, mới đưa tôi đến quán ăn này ăn cơm.
Một người vẫn luôn ăn trong nhà ăn như tôi, lần đầu tiên được ăn cơm ở bên ngoài, lúc đó tôi cảm thấy đó chính là thứ ngon nhất trên thế giới này!
Sau khi lên đại học, tôi cũng vẫn đến đó vài lần.
Khi Lý Hào Kiệt lái xe đến giao lộ thì không thể lái vào đó được nữa.
Bên ngoài chỉ có một con đường đi bộ vào bên trong.
Ngoặt hết chỗ này đến chỗ kia, cuối cùng cũng đến quán ăn đó, điều làm cho tôi cảm thấy ngạc nhiên chính là quán ăn nhỏ ấy vẫn còn mở.
Từ bên ngoài bước vào trong, ông chủ vẫn là người cũ.
Ông chủ nhìn tôi cười chào, “Ai chà, chẳng phải là Tiểu Khanh đây sao? Mấy năm rồi mới gặp cô đấy.”