Tôi cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó đâm rách da tôi, găm và cơ thể tôi. Một giây sau, cơn đau đớn ở vùng eo bắt đầu lan rộng, càng lúc càng đau.
Tôi cắn môi quay đầu lại, nhìn thấy Phan Ngọc đứng ngay đằng sau, trong tay còn nắm con dao vừa đâm vào cơ thể tôi, nó là một con dao gọt trái cây, trên lưỡi dao kim loại kia đầm đìa máu tươi!
truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
Đau quá! Tôi chưa bao giờ cảm thấy đau như thế! Tuy rằng rất muốn đứng lên nhưng cơn đau ở eo còn nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi. Chỉ khẽ nhúc nhích một chút đã ảnh hưởng đến vết thương, khiến tôi đau đến mức khuỵu xuống.
“Bà làm cái gì vậy!” Hiển nhiên Tống Cẩm Dương cũng không ngờ Phan Ngọc sẽ đâm tôi.
Phan Ngọc chẳng hề sợ hãi, ngược lại càng hung tợn hơn: “Ông không thấy sao, nó chắc chắn sẽ không để ngôi nhà kia cho chúng ta đâu. Một lát nữa đứa con trai thứ ba của nhà họ Lý kia sẽ đến đây, đến lúc đó chúng ta toi đời rồi. Thay vì như thế, chi bằng chúng ta giết quách nó đi, cùng lắm thì bị phán tội tử hình thôi. Nó chết rồi, chúng ta cũng không mất cái gì!”
Nghe lời Phan Ngọc nói, tôi bỗng thấy hối hận vô cùng. Đáng lẽ tôi phải đồng ý mới đúng. Bây giờ mới hơn 8 giờ, ít nhất 11 giờ Lý Trọng Mạnh mới đến, mà chờ tới lúc đó thì máu tôi đã cạn khô từ lâu.
Không được! Tôi không thể chết được, tôi còn Thiểm Thiểm nữa.
Lý Hào Kiệt đã kết hôn, chắc chắn tôi không thể trông cậy vào anh ta sẽ nuôi dưỡng Thiểm Thiểm, cho nên chỉ có thể dựa vào mình tôi.
Tôi không thể chết được!
Nghĩ tơi đây, tôi hơi do dự chốc lát rồi bật thốt: “Tôi sẽ cho các người!”
“Gì cơ?” Phan Ngọc khá sửng sốt.
Tôi cố gượng đứng lên: “Căn nhà đó vốn đang đứng trên danh nghĩa của Lý Trọng Mạnh, giấy tờ gốc của căn nhà đó cũng nằm ở chỗ anh ấy, các người liên lạc với anh ấy giúp tôi!”
Phan Ngọc vừa nghe vậy thì nóng nảy: “Gì hả? Nhà của bọn tao sao lại ở thuộc về nó!”
“Dù nói thế nào thì hiện tại ngôi nhà đó đang đứng trên danh nghĩa của anh ấy. Bà, bà gọi 120 giúp tôi, cứu tôi, tôi sẽ viết biên nhận đi kèm, nhất định sẽ cho các người!”
Tay tôi rịt lấy vết thương ở eo, có thể cảm nhận được dòng máu từ từ chảy ra, chất lỏng sền sệt trên tay càng lúc càng nhiều, mà người tôi thì càng dần càng lạnh. Cảm giác ấy như thể sinh mạng từ từ bị cuốn trôi đi.
Tôi vừa nói vừa khẽ đứng dậy, cố nhịn cơn đau đớn, cầm một tờ giấy trên bàn, sau đó rút bút, tay trái rịt vết thương, tay phải cầm bút viết chứng từ đồng ý giao ngôi nhà này cho Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương.
Thật ra tôi biết rõ mình viết như vậy cũng chẳng giữ lời, dù sao nó cũng thuộc quyền sở hữu trên danh nghĩa của Lý Trọng Mạnh, tôi viết thì có ích gì? Nhưng giờ khắc này, tôi phải để bọn họ tin tưởng tôi!
Viết xong, tôi đem trả lại giấy cho bà ta rồi nói: “Mau gọi cấp cứu cho tôi.”
Phan Ngọc chần chừ giây lát, vẫn lấy điện thoại ra. Vào lúc định gọi đi thì Tống Cẩm Dương lao tới, ngăn cản bà ta.
Ông ta cúi người xuống, nhặt mảnh giấy trên mặt đất lên rồi nhìn lướt qua, sau đó xé thành mảnh nhỏ rồi vứt xuống, cười khẩy: “Mày tưởng bọn tao là đồ ngu đấy à? Nếu căn nhà đó đã không còn là của mày, thì mày còn viết Tống Duyên Khanh thì có ích gì? Bây giờ Tống Duyên Khanh đã là người chết, mày viết tên đấy thì có ích gì?”
Quả nhiên Phan Ngọc ngu nhưng Tống Cẩm Dương thì không.
Bấy giờ Phan Ngọc mới bừng tỉnh, lại giơ dao nhào vào tôi: “Tống Duyên Khanh, mày dám chơi bọn tao à!”
“Vậy, vậy tôi phải làm sao bây giờ?” Tôi nhìn ông ta: “Làm cái gì cũng được.”
Tôi không thể chết. Vì Thiểm Thiểm, tôi không thể chết được!
Tống Cẩm Dương đứng ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nhếch mép, gương mặt gầy guộc đầy vẻ hận thù, gằn từng câu từng chữ: “Đương nhiên là xem mày chết.”
Tôi hơi cau mày.
Tống Cẩm Dương cũng không giải thích mà nói với Phan Ngọc: “Cất dao đi, lau hết mọi thứ ở đây, đảm bảo đừng để lại dấu vân tay của chúng ta rồi đi thôi!”
Tôi hiểu ông ta muốn làm gì rồi, nhưng Phan Ngọc vẫn chưa: “Làm gì vậy?”
“Đây là nhà dân, không có giám sát, chúng ta chưa tới đây bao giờ.” Tống Cẩm Dương dừng lại một lúc: “Đến lúc đó nó chết, chúng ta lấy lý do đòi lại tài sản mà Lý Trọng Mạnh chiếm lấy của con gái, thưa kiện đòi ngôi nhà kia về!”
“À!” Phan Ngọc bừng tỉnh, gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng!”
Bà ta rửa sạch con dao, sau đó cất kỹ, bắt đầu lau đồ.
Lúc này, tôi đã mất máu rất nhiều, người gần như chẳng còn sức lực, toàn thân lạnh toát, mí mắt nặng đến nỗi díp lại. Nếu tôi không gắng gượng thì có lẽ một giây sau đã ngủ thiếp đi rồi.
“Không không, cứu tôi, cứu tôi với!” Tôi tuyệt vọng kêu lên.
Tống Cẩm Dương sợ tôi quấy rối, trực tiếp túm chân tôi rồi kéo tôi vào phòng trong. Bị ông ta kéo như vậy, vết thương của tôi lại đau đớn vô cùng.
“A!” Tôi đau khổ rên rỉ. Thế nhưng Tống Cẩm Dương làm như không nghe thấy, cứ thế kéo tôi vào phòng rồi đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa nhìn tôi đau đớn nhăn nhó mà ông ta lại có thể tươi cười vui mừng thế kia: “Tống Duyên Khanh, mày có đáng không? Điều tao hối hận nhất là có một đứa con gái như mày.”
“Ông! A…” Tôi muốn mắng ông ta, song trên người quá đau, chỉ hơi kích động đã đau rồi.
Tống Cẩm Dương thấy tôi như thế lại càng cười sung sướng hơn: “Tống Duyên Khanh, mày là con gái của tao, tuy rằng bây giờ đã chết nhưng cũng coi như có chỗ dùng.”
“Phì! Ông hoàn toàn không xứng làm ba của tôi!” Tôi nằm yên đó, không dám cử động, chỉ sợ sơ ý làm ảnh hưởng đến vết thương của mình, khiến mình càng tệ hơn.
“Đúng vậy, tao chỉ có một đứa con gái là Minh thôi. Nếu không tại mày, vợ chồng tao đã cứu được Minh rồi!” Đôi mắt Tống Cẩm Dương trở nên ác độc: “Bọn tao đã đưa hết tiền cho hắn, nhưng bởi vì không đủ tiền nên cuối cùng hắn vẫn đưa Minh lên cái thuyền kia!”
Nghe Tống Cẩm Dương nói vậy, tôi đã ý thức được ông ta đang nhắc đến chuyện gì.
“Ha ha.” Tôi nhìn ông ta: “Ông nghĩ ông có thể cứu chị ta ư? Tôi nói cho ông biết, La Anh Kiệt vốn không định để cho hai chị em tôi sống, chẳng qua tôi mạng lớn…”
“Hừ! Rõ ràng chính là mày! Bọn tao nghe hộp đen trên thuyền, chính mày dùng dao gọt trái cây đâm Minh bị thương, sau đó đẩy nó vào biển lửa, hại nó không thể chạy trốn!” Tống Cẩm Dương nhìn tôi, hai tay siết chặt cửa phòng, ánh mắt đầy thù hận.
Tôi biết cái gọi là hộp đen kia chỉ là giả, thế nhưng Tống Cẩm Dương sẽ không tin. Làm sao ông ta có thể tin tôi được chứ? Ông ta đã bao giờ tin tôi đâu.
Mí mắt tôi càng lúc càng nặng, Tống Cẩm Dương không nói gì nữa, quay người đi về phía Phan Ngọc ở phía xa: “Đến đây, lau cả tay nắm cửa này đi.”
“Ừ.” Phan Ngọc ngoan ngoãn trả lời.
Tôi nằm đó, cảm nhận máu đang thấm ướt người mình.
Hết rồi. Tôi sắp chết phải không? Thiểm Thiểm phải làm sao bây giờ. Tôi mà chết, chắc Thiểm Thiểm đau lòng lắm.
Ai cứu tôi với!
Đang lúc tôi tuyệt vọng thì tiếng chuông cửa kêu reng reng.
Lý Trọng Mạnh tới phải không?
Lòng tôi trào dâng hy vọng. Khoảnh khắc chuông cửa reo vang, tôi nghe thấy bên ngoài hoàn toàn im bặt, Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương đều không nói gì. Trên tầng truyền đến tiếng chuông điện thoại di động của tôi. Đây không phải nhạc chuông điện thoại riêng của tôi, xem ra không phải là Lý Trọng Mạnh.
Toi rồi. Nếu là người khác, bất kể ai nghe thấy thì chắc cũng sẽ ra về thôi phải không?