Nhân viên pha chế nhanh chóng pha rượu, rất nhanh, liền làm một ly rượu mang tới trước mặt tôi.
Tôi cẩn thận nhìn một chút, ly rượu này với ly vừa nãy dường như không có khác biệt quá lớn, chỉ là bọt khí nhiều hơn chút, trong ly còn nhiều hơn một miếng chanh.
Bởi vì vừa nãy ăn ít, tôi lần này uống chậm hơn.
Đầu tiên là nhẹ nhàng thưởng thức một chút.
Quả nhiên, rượu sau khi pha như này, vị giác bỗng nhiên phong phú trở lại, thậm chí cảm thấy có chút ngon.
Tôi ngồi đó uống rượu. Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Có lẽ là loại rượu này sau khi pha thử như vậy, trở nên dễ tiếp nhận hơn, tôi liền uống càng thuận.
Sau khi tôi uống vài cốc, nhân viên mang ra một đĩa trái cây, tôi nói một tiếng: “cảm ơn.” rồi ăn ngay.
Đang ăn, một người đàn ông đến ngồi bên cạnh, nói với nhân viên pha chế: “cho tôi một ly ‘tình cờ gặp gỡ’.”
Nhân viên pha chế không nói gì, liền quay người pha rượu.
Rất nhanh, một ly rượu đặt trên quầy bar, người đàn ông bên cạnh đem rượu đẩy đến trước mặt tôi nói: “người đẹp, ly rượu này tặng cô, chúc mừng sự tình cờ gặp gỡ của chúng ta.”
Có lẽ tôi uống ngụm đầu quá nhiều, lúc này tôi cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Nghe thấy lời nói của người đàn ông, tôi hơi vén mí mắt lên, nhìn người bên cạnh một cái.
Người đàn ông ngồi bên cạnh này mặc sơ mi màu đen, không thắt cà vạt, vài cái cúc trên cổ áo tháo ra, bên dưới mặc chiếc quần cùng màu.
Trên đầu toàn bộ dùng sáp tạo kiểu, lông mày rất đậm, đôi mắt hàm chứa vài phần ám thị nhìn tôi.
Mặc dù anh ta mặc áo sơ mi quần tây, ăn diện vô cùng thành thục, nhưng nhìn tôi nhìn một cái là thấy, đây nhiều nhất là thanh niên hai tư hai năm tuổi.
Tôi không để ý anh ta, tiếp tục uống rượu.
Người đàn ông dường như không bị sự lạnh nhạt của tôi đẩy lui.
“Ha.” Tôi cười nhạt một tiếng, tôi đặt tay trái lên quầy ba, cầm nĩa kim loại nhỏ trên đĩa trái cây, găm một miếng thanh long bỏ vào trong miệng.
Trên tay trái tôi, đeo chiếc nhẫn kim cương mà Lý Trọng Mạnh tặng.
Vừa to, vừa chướng mắt.
Người đàn ông đương nhiên nhìn cái là thấy.
Không những anh ta nhìn thấy mà nhân viên pha chế cũng nhìn thấy.
Người đàn ông hơi nhíu mày: “ám chỉ rằng cô đã kết hôn ư?” anh ta đưa mặt lại gần, hình như đang chăm chú nhìn cái nhẫn của tôi, mang theo vài phần cười nhạo nói: “cô à, cô lừa người khác cũng phải lấy cái gì giống chút, lấy một viên thủy tinh to thế này đi dọa người? Cô có biết viên kim cương to như thế này cần bao nhiêu tiền không?”
Ha ha.
Quả nhiên, viên kim cương to này đến người khác căn bản không tin nó là thật.
“vậy anh xem kỹ xem.”
Nói câu này, tôi liền đưa tay đến trước mặt anh ta.
Người đàn ông vùi đầu nhìn cẩn thận một lúc
Sắc mặt rõ ràng trở nên có chút không tốt lắm.
Qua một lúc anh ta lại vẫy vẫy tay, gọi một người nữa đến.
Tôi liền nghiêng đầu nhìn hai người họ.
Người mới đến đó, nhìn cái nhẫn, lại nhìn tôi, rồi lại nhìn cái nhẫn.
Cứ nhìn qua nhìn lại ba bốn lần như vậy, một cánh tay lôi người đàn ông ngồi bên cạnh tôi, kéo anh ta từ trên ghế lôi xuống, sau đó mặt đầy tươi cười nói với tôi: “xin lỗi, thật không ngờ cô là bà Lý.”
“ha ha, biết rồi thì cút đi.”
Tôi cười nhạt.
“Vângvâng.”
Người đó nói xong, kéo người đàn ông vừa ngồi bên cạnh tôi liền nhanh chóng chạy.
Bà Lý.
Cách xưng hô này, thật là êm tai lại đâm vào tim.
Đáng tiếc nhất là, người tôi muốn lấy nhất, và người tôi thực sự phải lấy, đều họ Lý.
Vợ của Lý Hào Kiệt cũng là bà Lý
Vợ của Lý Trọng Mạnh cũng là bà Lý.
Ngày mai, tôi sẽ là vợ của Lý Trọng Mạnh rồi, đời này không làm được vợ của Lý Hào Kiệt nữa.
Nghĩ đến chuyện này, trong tim tôi đau mãi không thôi.
Tôi đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó đẩy cho nhân viên pha chế nói: “tôi không cần cái này nữa tôi cần cái đầu tiên chỉ cho thêm đá.”
Nhân viên pha chế lặng im nhìn tôi, không động đậy.
Tôi vén mí mắt: “sao? Sợ tôi trả không nổi tiền cho cậu.”
Tôi vừa nói, cầm điện thoại, mở phần mềm thanh toán ra nói: “tôi quét cậu, hay là cậu quét tôi? Bao nhiêu tiền? Tôi thanh toán cho cậu trước.”
“Cô ơi, tôi nghe người vừa nãy nói, cô chắc là phu nhân danh môn, nếu như cô ở chỗ chúng tôi uống say mà có chuyện xảy ra, quán rượu chúng tôi kham không nổi trách nhiệm này.”
Nhân viên pha chế kính cẩn nói.
Hóa ra là sợ việc này.
Tôi cười nhạt, cũng không biết đầu tôi nghĩ như thế nào, trực tiếp lấy chiếc nhẫn trên tay ra, ném vào trong ly rượu, sau đó giơ tay lên nói: “cậu xem, tôi không có nhẫn nữa, bây giờ tôi không phải bà Lý rồi, lấy rượu cho tôi.”
Cái nhẫn đó ở trên mặt đá trong ly rượu, lẳng lặng nằm đó.
Tôi nhìn nó, một trận bi thương trong lòng.
Nếu như thoát khỏi thân phận này, giống như lấy cái nhẫn xuống đơn giản như vậy thì tốt.
Nhân viên pha chế thở dài một tiếng, một lần nữa đưa tôi ly rượu.
Lúc tôi đang uống rượu, mới chú ý đến, trên quầy có mã thanh toán, vì đề phòng lát nữa uống say, tôi liền quét 9.900.000 đồng trước.
Đợi quét xong tôi mới ngẩng đầu hỏi nhân viên pha chế: “đủ không? Không đủ tôi lại thanh toán.”
Nhân viên pha chế nhìn số tiền tôi thanh toán, gật gật đầu.
Ý là đã đủ rồi.
Từ lúc đó trở đi, tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu cốc, ý thức lúc đầu vẫn còn tỉnh táo, sau đó, hình như lúc uống tới điểm giới hạn, đột nhiên trong đầu liền hỗn độn.
Ý thức có chút không tỉnh táo.
Tôi mơ mơ màng màng nằm bò trên bàn, trong lúc mơ hồ cảm thấy một người đi tới, hình như cầm lấy chiếc nhẫn bị tôi bỏ trong cốc.
Nhẫn.
Cái nhẫn đó không thể mất, nó vô giá!
Thời khắc đó tôi bỗng chốc tỉnh táo không ít, ngẩng đầu lên, úc đang muốn đi lấy cái nhẫn, chỉ bắt được bàn tay lớn của người đàn ông.
Tôi theo cánh tay người đàn ông nhìn đến, trong khoảng mông lung, tôi nhận ra mặt người đàn ông.
“Lý Trọng Mạnh .” Tôi gọi tên người đàn ông ra.
Lý Trọng Mạnh gật gật đầu: “em uống nhiều rồi, anh đưa em về nhà.”
Tôi uống nhiều rồi?
Hình như là vậy.
Dạ dày rất khó chịu.
Lý Trọng Mạnh bế tôi lên, bế đến trong xe, tôi nhìn anh khởi động xe, tôi nắm chặt cánh tay người đàn ông nói: “tôi không về nhà.”
Không về nhà? Ngườiđàn ông hơi nhướng mày.
Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “ tôi về nhà như này, bọn họ sẽ lo lắng, anh giúp tôi gọi điện cho…thầy chút.”
Tôi say như vậy mà về nhà, nhất định tất cả mọi người đều sẽ lo lắng.
Dẫu sao tôi không có việc gì căn bản không biết uống rượu.
Lý Trọng Mạnh gật đầu, tôi ngồi ở ghế bên cạnh người lái, nghe thấy anh gọi cho Mưu Đạo Sinh.
Đợi điện thoại cúp, anh lại đưa điện thoại cho tôi, sau đó khởi động xe, hỏi tôi: “đến nhà của chúng ta được không?”
Nhà của chúng ta?
ờ, tôi biết là ở đâu rồi?
Tôi gật đầu.
Đi thôi.
Dù sao tôi cũng trở thành vợ của anh, nơi đó sau này chính là nhà của chúng tôi .
Tôi trốn cũng trốn không thoát.
Tôi ngồi ở ghế bên cạnh người lái, bởi vì trong xe hơi nóng, tôi ngồi một lúc, mí mắt liền đánh nhau, mơ mơ màng màng liền ngủ đi.
Có điều có lẽ là vì trên xe của Lý Trọng Mạnh , lại phải đến nhà chúng tôi, tôi không ngủ quá sâu.