“Không sao.” Mắt tôi rủ xuống, nhìn vào vết thương trên tay.
Tim đau quá. Vậy nên bao nhiêu sự đau đớn trên tay giờ cũng không còn cảm giác nữa.
Lý Trọng Mạnh rút một miếng băng urgo ra, băng tay cho tôi, trách, “Em là nhà thiết kế, tay và mặt của nhà thiết kế quan trọng như nhau vậy, sao mà bảo không sao được.”
Tôi hơi cúi đầu.
Lý Trọng Mạnh dường như cảm nhận được cảm giác tận đáy lòng tôi, gõ nhẹ lên đầu tôi, “Liệu có phải không buông được cậu ta?”
Tôi không nói gì cả, ngay cả biểu cảm cũng không có chút thay đổi.
Nhưng lòng tôi không thể lừa dối được bản thân mình.
Lý Trọng Mạnh kéo tôi vào lòng, tay vỗ nhẹ lên vai tôi, “Anh biết anh không phải là cậu ấy, anh cũng không thể biến thành cậu ấy, nhưng anh sẽ cố gắng đối xử với em thật tốt, giữa hai chúng ta, sẽ mãi mãi không có sự xuất hiện của kẻ thứ ba.”
Câu nói này đối với tôi chính là lời hứa tốt nhất.
Giữa hai chúng ta sẽ mãi mãi không có sự xuất hiện của kẻ thứ ba.
Câu nói này dường như đang châm biếm tôi và Lý Hào Kiệt.
Giữa tôi và anh ta lúc nào cũng có sự xuất hiện của kẻ thứ ba. Mới có thể khiến cho mối quan hệ của chúng tôi bế tắc như vậy, rắc rối như vậy.
Lý Trọng Mạnh luôn luôn có thể tìm được lý do tốt nhất, khiến tôi tự nhủ phải buông bỏ.
Tôi nằm trong lồng ngực của người đàn ông đó. Sự ấm áp của Lý Trọng Mạnh giống như ánh nắng cuối hạ đầu thu, ấm áp mà không thiêu đốt khiến mình bị bỏng.
Có lẽ đây chính là điều tốt nhất.
Tôi hạ quyết tâm, đưa tay ra ôm chặt lấy eo người đàn ông, “Cho em thời gian, em nhất định sẽ buông được anh ta.”
“Ừm, không cần vội đâu.”
Anh nói xong, tôi cảm giác được trên đỉnh đầu của anh rớt xuống một nụ hôn. Thật nhẹ.
Cơ thể tôi hơn run lên, nhưng lại không từ chối.
Trong lúc Lý Trọng Mạnh thu dọn mảnh vỡ, tôi nhìn chiếc cốc cà phê màu đen kia, suy nghĩ một lúc, định đặt nó lên một bên của chiếc tủ.
Nhỡ đâu lúc nào đó Lý Hào Kiệt đến, sẽ…
Đúng rồi, anh ta nói anh ta sẽ không đến nữa.
Tôi cầm lấy tay cầm của chiếc cốc giơ lên giữa không trung, nhất thời cũng không biết nên cầm lên hay đặt xuống.
“Đây là cốc của Kiệt à? Anh có thời gian sẽ cầm về cho nó.”
Lý Trọng Mạnh bước đến gần, cầm lấy chiếc cốc trên tay tôi, đặt lại vào trong chiếc hộp.
Anh dường như biết tôi đang nghĩ gì.
Tôi nhìn lên vết sưng ở trên mặt anh, mới nghĩ đến mấy cú đấm ban nãy không hề nhẹ của Lý Hào Kiệt, tôi vội bước đến, đưa tay gần sát khuôn mặt người đàn ông, hỏi một cách quan tâm, “Đau không? Em lấy đá lăn giúp anh nhé.”
Tủ lạnh trong phòng làm việc có chức năng làm đá.
Tôi lấy một ít đá trong tủ lạnh ra, lại cầm chiếc khăn tay mà Lý Trọng Mạnh cầm theo, chườm lên vết sưng cho anh.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sô pha, tôi ngồi bên cạnh, đưa đá lên chườm một cách đầy cẩn thận.
Nhìn anh khẽ nhíu mày, tôi lại vội bỏ ra, “Xin lỗi, em sẽ nhẹ tay chút.”
“Không đau đâu, chỉ là muốn xem em có xót anh hay không thôi.” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, ánh mắt trông ấm áp mà trong veo như gương.
Anh nói vậy, làm tôi hơi đỏ mặt.
Bàn tay lại từng chút một giúp anh chườm đá lên.
Có điều vì là mùa hè, đá chẳng mấy mà tan, ướt đẫm cả chiếc khăn, nước đá thấm ra ngoài.
“Em đi thay đá.”
Tôi nói xong, đứng dậy đến bên bồn nước, đổ đá từ trong khăn ra. Sau đó đi đến bên tủ lạnh, lúc định lấy lại đá. Lý Trọng Mạnh đột nhiên bước tới, hai tay vòng qua người tôi, cằm đặt trên vai tôi.
“Anh Lý…”
Tôi hơi run lên, cử chỉ trên tay đều dừng lại.
“Gọi anh là Trọng Mạnh.” Giọng nói của người đàn ông truyền đến sát tai tôi, “Trước đây cái gì tôi cũng nhường thằng Kiệt, nhưng kể từ nay trở đi, những chuyện liên quan đến em, tôi sẽ không để nó nhúng tay vào nữa.”
Giọng nói của người đàn ông vẫn nhẹ nhàng như vậy. Trong đó lại kèm theo sự kiên định.
Tôi chần chừ một lúc, nói, “Ừm, Trọng Mạnh, từ nay em sẽ gọi anh như vậy.”
Là lúc cần phải xóa bỏ quá khứ, đón lấy tương lai rồi.
“Hân hoan phá bỏ lớp kén, lao đến cuộc sống mới mẻ tươi đẹp…”
Chiếc điện thoại này của tôi không phải Lý Trọng Mạnh thì chỉ có Mưu Đạo Sinh gọi tới.
Anh ở đây, vậy thì nhất định là Mưu Đạo Sinh.
Liệu có phải Thiểm Thiểm có chuyện rồi không?
Tôi lo lắng chui ra khỏi lồng ngực người đàn ông, bức tới cầm điện thoại lên.
“Mẹ ơi.”
“Thiểm Thiểm? Sao con không đi học?” Hôm nay là thứ năm, theo lý mà nói thì Thiểm Thiểm phải tới trường mầm non chứ.
Nghe tôi nói vậy tiếng nói không vui của Thiểm Thiểm truyền đến, “Hôm nay con hơi ho, ông Mưu xin nghỉ học cho con rồi ạ.”
Thằng bé nói xong, còn giả bộ ho lên hai tiếng.
Tôi mới nghe đã biết, thằng bé này là không muốn đi học, Mưu Đạo Sinh lại chiều nó, nhất định là giúp nó nói dối.
Tôi chau mày nói, “Nếu như con bị ốm thật, vậy thì…”
“Mẹ ơi, khi nào mẹ về vậy, con nhớ mẹ.” Thiểm Thiêm hiển nhiên biết tôi sẽ dạy cho nó một bài, giọng nói non nớt ban đầu lúc này lại mang theo tiếng khóc nức nở rồi.
Rõ ràng là biết nó đang giả vờ, nhưng nhất định cũng có chút thật lòng, suy cho cùng Thiểm Thiểm đã lớn như vậy rồi, tôi trước giờ chưa từng rời xa nó lâu như bây giờ.
Tôi nhíu mày, nói, “Mẹ nhiều nhất cũng hai ba tuần nữa là về rồi, con ngoan nào.”
“Hai ba tuần…mẹ có phải là không cần con nữa rồi không!”
Thiểm Thiểm nghe xong, lại làm ầm ĩ lên trong điện thoại.
“Mẹ…”
“Để anh.”
Tôi đang định trả lời Thiểm Thiểm thì Lý Trọng Mạnh đưa tay ra, ấn bật nút loa ngoài lên.
Nói vào điện thoại, “Thiểm Thiểm, mẹ con giờ đang ở cùng với chú Lý, vài tuần nữa chú với mẹ con cùng nhau về thăm con, được chứ?
“Chú Lý?” Thiểm Thiểm nghe thấy giọng của Lý Trọng Mạnh liền ngoan ngoãn trở lại, trầm ngâm một lúc mới nói, “Vậy được rồi, vậy cháu giao mẹ cháu cho chú, chú Lý.”
“Ừm, giao cho chú, cháu yên tâm nhé.”
“Vậy con phải nhớ giao ước của chúng ta đấy nhé.”
“Chú yên tâm ạ.”
Hai người chỉ nói vài câu, liền tắt điện thoại.
Đợi sau khi điện thoại tắt, tôi mới nhìn Lý Trọng Mạnh hoài nghi, “Giao ước gì?”
“Không có gì, chỉ là giao ước giữa đàn ông với nhau thôi.” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, trong đôi mắt ôn hòa hàm chứa một nụ cười ẩn ý.
Giơ tay xoa lên đầu tôi, “Anh về trước đây, em làm việc đi, qua khoảng thời gian này anh cùng em về thăm Thiểm Thiểm.”
“Vâng.”
Tôi cũng không truy hỏi tận cùng Lý Trọng Mạnh.
Anh về bệnh viện, nhất định có việc cần giải quyết.
Tôi vừa ngồi xuống, mở máy tính lên, người đàn ông đi rồi lại quay lại đứng cạnh tôi, nói, “Đừng có thức khuya, không thì tối nào anh cũng đến trông chừng em đấy.”
Tôi chưa kịp nói, Lý Trọng Mạnh lại bồi thêm một câu, “Hay là em hi vọng tối nào anh cũng đến xem em như thế nào?”
Câu nói này, làm cho cả mặt tôi đỏ bừng lên, “Không cần đâu, em sẽ đi ngủ đúng giờ.”
Người đàn ông thở phào, gõ lên đầu tôi, “Ừm, vậy anh đi đây.”
Nói xong, liền rời đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng của Lý Trọng Mạnh, trong lòng gợn chút lăn tăn.
Nếu như quyết định ở bên cạnh Lý Trọng Mạnh, thì trong năm nay, nảy sinh thêm một bước mối quan hệ này là một điều không thể tránh khỏi. Nghĩ đến điều này, lòng tôi không kìm được có chút hỗn loạn.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện