“Anh điên rồi!” Tôi sững sờ, liều mạng đẩy Lý Hào Kiệt trên người ra: “Anh buông tôi ra, bằng không tôi sẽ gọi người đến đó.”
“Em gọi đi, anh nói rồi, anh muốn cho mọi người nhìn thấy, anh muốn khiến hai người không thể đính hôn, anh muốn tất cả đàn ông trên thế gian này đều không muốn em. Anh muốn ngoài anh ra, em không thể gả cho ai cả.”
Khi Lý Hào Kiệt nói, trong mắt dường như đang cháy một ngọn lửa.
Thề phải khiến tôi bùng cháy đến tận cùng.
“Không… anh bình tĩnh.” Tôi sợ rồi, tôi nhìn anh, bắt đầu nói: “Không được, nếu Thiểm Thiểm có người mẹ như vậy, nó sẽ bị tất cả mọi người cười chê, cho dù anh không vì tôi, anh cũng nên nghĩ cho Thiểm Thiểm có được không?”
“Vì Thiểm Thiểm?” Nụ cười nơi khóe miệng Lý Hào Kiệt mang theo hơi thở tức giận: “Em khiến con trai tôi gọi người khác là ba, em hiểu cảm nhận của tôi không?”
“Nhưng…”
“Nhưng tôi vô năng, tôi không có bản lĩnh, tôi đến chú ba cũng không làm gì được, nếu không làm sao sẽ có chuyện hôm nay…”
Lý Hào Kiệt tiếp lời tôi, ngữ khí tràn đầy tự trách.
Anh cúi thấp đầu, hôn hên xương quai xanh của tôi, nóng bỏng vô cùng.
Khiến tôi không chịu được mà rên rỉ.
Người đàn ông này bắt đầu hôn tôi, tôi chỉ lặng yên một giây, liền lấy lại được lí trí, tôi đẩy anh ra: “Buông tôi ra, tôi và Lý Trọng Mạnh đã đính hôn rồi, tôi đã là vợ người khác rồi, tôi …”
“Không được, em chỉ có thể là người của anh.” Lý Hào Kiệt phủ lên chỗ trái tim tôi, nỉ non: “Vì thế, anh muốn em, bây giờ anh muốn em.”
Anh nói rồi, tiếp tực động tác vừa rồi.
Một phát xé chiếc váy, khiến nó rách to hơn.
Đầu tiên là dùng ngón tay, chờ tới khi cảm thấy có phản ứng, không để ý đến phản kháng mãnh liệt của tôi, mạnh mẽ chiếm lấy tôi.
“Không được… Ưm!” Tôi muốn hét lên.
Anh cúi xuống, trực tiếp bịt miệng tôi, chiếm lấy từng chút từng tấc da thịt trong khoang miệng, giống như một ngọn lửa.
Từng chút khiến cả người tôi bùng cháy.
Trong lòng tôi cực kì mâu thuẫn, tôi muốn có càng nhiều, nhưng lại biết là không thể.
Thế nhưng, trước mặt Lý Hào Kiệt, lý trí của tôi không chịu nổi một kích, tôi cứ như vậy, bị anh chiếm đoạt từng chút một.
Cùng anh đạt tới cao trào.
Khi mọi thứ đã kết thúc, một mình tôi cuộn tròn trên sofa, nước mắt yên lặng rơi xuống.
Tôi đang làm cái gì?
Ở phòng nghỉ của tiệc đính hôn, cùng một người đàn ông khác…
Tôi nhìn quần áo rách nát không chịu nổi trên người mình, trong lòng cực kì mâu thuẫn.
Tôi đứng dậy, lấy một bộ quần áo khác trong cái túi bên cạnh, nhắm mắt lại nói với Lý Hào Kiệt: “Sếp Lý, coi như tôi xin anh, đây là lần cuối cùng, tôi và anh, không cần có lần sau nữa.”
Lý Hào Kiệt đi tới, từ đằng sau vòng lấy eo tôi, môi mỏng dán lên vành tai tôi: “Em chờ anh, anh nhất định sẽ mang em trở lại, trước khi hai người kết hôn.”
“Không cần đâu, anh ấy đối với tôi…”
“Không cần từ chối anh, cho dù em từ chối, anh cũng sẽ làm như vậy, bởi vì….” Lý Hào Kiệt nhấn mạnh từng chữ: “Với tôi, không, phải, em, thì, không, được.”
Tám chữ, chấn động mạnh mẽ trái tim tôi.
Không phải tôi thì không được.
Đây là lời thề đẹp đẽ nhất mà tôi từng nghe.
Cho dù là nói dối, giây phút này, trái tim tôi cũng vui sướng tột cùng.
Thế nhưng, cuối cùng tôi vẫn đẩy bàn tay đang ôm lấy eo mình ra, nhàn nhạt nói: “Sếp Lý, rồi anh sẽ tìm thấy người thích hợp với mình, tôi chỉ là người qua đường mà thôi.”
Nói xong, tôi đi đến cửa, khẽ mở cửa, nói nhỏ ra ngoài: “Amy, giúp tôi dặm lại lớp trang điểm một chút.”
“Được.” Amy đi vào, nhìn thấy tình cảnh bên trong thì hiểu rồi.
Anh ấy nhìn qua Lý Hào Kiệt, không nói gì.
Lý Hào Kiệt sửa sang lại quần áo rồi ra ngoài.
Tôi thay đồ, Amy giúp tôi trang điểm lại từ đầu.
Từ đầu đến cuối, đã qua hơn 40 phút, Lý Trọng Mạnh vậy mà vẫn chưa tìm tới, quá khác thường rồi.
Sau khi Amy giúp tôi trang điểm xong, tôi đại khái chỉnh lại trang phục một chút.
Vừa ra cửa đi về sảnh tiệc, liền nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đang từ phòng tiệc đi ra bên ngoài.
Giây phút nhìn thấy anh, cả đầu tôi đều là chuyện vừa rồi, trong lòng có chút hổ thẹn.
Lý Trọng Mạnh đi tới trước mặt tôi, nhìn trang phục của tôi, cười nhàn nhạt: “Anh nói làm sao mà em lâu như thế, hóa ra là đi thay trang phục.”
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Lòng tràn đầy chột dạ.
Khi quay lại, đúng lúc trên sân khấu có một cô ca sĩ đang nổi hát.
Mọi quan khách đều đang nghe nhạc, cũng không cần chúc rượu nữa.
Lý Trọng Mạnh kéo lấy tay tôi, từng chút đi đến chỗ ngồi của chúng tôi.
Lúc đi tới, cô ca sĩ này cũng hát xong.
Lý Thục Bạch nhìn về phía tôi, cười lạnh: “Ái dà, đi lâu như vậy, thì ra là đi thay trang phục.”
“Mẹ rất đẹp!”
Thiểm Thiểm cầm trên tay một cây kẹo, vừa ăn vừa nói.
Tôi nhìn nó cười, lại để ý thấy, Lý Hào Kiệt không ở đây.
Trước mặt Thiểm Thiểm đều là kẹo, Lý Nam Hào cũng cầm rất nhiều, dường như định cho nó hết.
Nhìn đống kẹo này, tôi không nhịn nổi phát rầu, trẻ nhỏ đang tuổi lớn, ăn nhiều kẹo không tốt cho răng.
Tuy nói sẽ thay răng, nhưng chân răng hỏng rồi, răng mới mọc lên cũng không tốt.
Chỉ là Lý Nam Hào vui vẻ, tôi tự nhiên cũng không thể nói.
“Tiểu Kiệt.”
Khi tôi đang quan tâm Thiểm Thiểm, Lý Trọng Mạnh đằng sau gọi Lý Hào Kiệt một tiếng.
Tôi lập tức quay đầu lại.
Nhìn thấy Lý Hào Kiệt đi từ xa tới.
Cả sảnh đèn sáng trưng, anh vẫn là dáng vẻ hoàn mĩ đó.
Khi lòng tôi vừa yên tâm, liền nghe thấy Lý Trọng Mạnh nói: “Tiểu Kiệt, cháu đi làm gì thế, trên cổ áo có dấu son kìa.”
Lời của anh, khiến trái tim tôi “lộp bộp” một tiếng.
Đột nhiên quay đầu.
Quả nhiên!
Trên cổ áo Lý Hào Kiệt, là vết son màu hồng đất mà vừa nãy tôi quệt phải!
Tay tôi không kìm được mà chùi chùi môi, vừa có động tác này, lại phát hiện, ánh mắt của mọi người trên bàn đều rơi trên môi tôi.
Nhưng rất nhanh, mọi người đều mất hứng.
Lúc này tôi mới nghĩ ra, bộ trang phục lúc trước của tôi màu lạnh, bộ bây giờ là màu ấm.
Lúc đổi trang phục, Amy đã đổi màu son cho tôi rồi.
Lòng tôi lúc này mới bình tĩnh lại.
Rất rõ ràng, Lý Hào Kiệt cũng phát hiện ra chuyện này, ánh mắt anh xẹt qua tia tiếc nuối.
Một bên, Lý Thục Bạch quái gở nói: “Tôi còn cho rằng là do em dâu cơ.”
Đây là lần đầu tiên Lý Thục Bạch gọi tôi là em dâu.
Nhưng lại vào lúc này.
Vẻ mặt Lý Trọng Mạnh lúc trước căng thẳng, nhưng, lúc này lại thoáng nhẹ nhõm chút.
Lý Nam Hào nghe Lý Thục Bạch nói như vậy, trừng mắt nhìn cô ta nói: “Nói linh tinh cái gì đó?”
Lúc này, Thiểm Thiểm nhìn thấy Lý Hào Kiệt, hết sức vui mừng, kẹo cũng không cần nữa, vỗ tay nói: “Chú ơi, chú ơi, chú đưa con đi chơi được không?”
Điều tôi không muốn thấy nhất, chính là Thiểm Thiểm bám lấy Lý Hào Kiệt, tôi có chút lo lắng, kéo lấy Thiểm Thiểm nói: “Mẹ đưa con đi chơi nhé.”
Truyện được Mê Tình truyện mua bản quyền đăng trên App Mê Tình truyện!
“Không muốn.” Thiểm Thiểm bĩu môi, cả mặt xị xuống, nói: “Con muốn chú cơ, con muốn con trai chơi với nhau, có lợi cho sự phát triển của con.”
“…”
Cái tên quỷ nhỏ này, vì để được ở bên Lý Hào Kiệt, thật là lời gì cũng nói ra được.
Lý Hào Kiệt nghe thấy Thiểm Thiểm nói như vậy, mày ngài cuối cùng cũng mang chút ấm áp, đi tới trước mặt nó, bế nó từ trên ghế trẻ em ra, nói: “Được, chú đưa con đi chơi.”