Tôi nhất thời xúc động quá nên kiễng chân ôm lấy cổ người đàn ông ấy và đáp lại anh.
Lý Hào Kiệt ôm chặt lấy tôi, làm nụ hôn trở nên sâu hơn ngang tàng hơn, đoạt lấy không khí trong miệng tôi từng chút một, tôi cũng cố gắng cướp lại không khí cho mình.
Nụ hôn nồng nhiệt này khiến tôi nhớ lại ký ức năm năm về trước.
Tôi phát hiện ra những khoảnh khắc ngọt ngào giữa tôi và anh ít đến đáng thương, mà nhiều hơn chỉ toàn đau khổ và xích mích…
Nụ hôn này kéo dài mấy phút rồi kết thúc khi bàn tay của Lý Hào Kiệt bắt đầu không ngoan ngoãn, lúc đó thì tôi đã kịp tỉnh táo lại rồi.
“Không được.” Tôi đẩy Lý Hào Kiệt ra, né tránh anh, dùng tay ôm ấy một bên má, “Xin lỗi, tôi phải kết hôn với anh Mạnh.”
“Anh không cho phép!” Lý Hào Kiệt chắn hai tay lên tường, giam tôi trong không gian nhỏ bé giữa hai tay anh. Anh rũ mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đen thẳm của anh ngổn ngang những cảm xúc phức tạp, “Nếu anh nói công ty của anh thành ra thế này, người khởi xướng phía sau rất có thể là chú ba thì em còn kết hôn với chú ấy nữa không?”
“Không thể nào, sao có thể là anh ấy được chứ?” Tôi phản bác lại theo bản năng. Song không hiểu vì sao trong lòng tôi lại dấy lên nỗi nghi ngờ.
Trước mặt tôi thì Lý Trọng Mạnh luôn dịu dàng và lương thiện, nhưng lần ở bệnh viện Thánh Tâm, khi phó giám đốc bệnh viện sợ hãi trước anh ấy, tôi biết Lý Trọng Mạnh còn có mặt khác mà tôi không biết.
Vậy bộ mặt đó là gì? Tôi không đoán được. Song tôi nghĩ chắc chắn sẽ rất khác so với những gì anh ấy biểu hiện ra bên ngoài.
“Không thể ư?” Lý Hào Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, “Vậy em có bằng lòng ở bên anh không?”
“Sếp Lý à, anh đã có vợ rồi, đừng đùa cợt với tôi thế nữa.” Mặt trời đã ló rạng rồi, tôi cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Đêm qua tôi quá hồ đồ, rõ ràng chúng tôi đã không thể đến với nhau, vì sao tôi còn muốn rước thêm phiền toái vào người nữa?
Tôi đi về phía thang máy, Lý Hào Kiệt giữ tay tôi lại, “Anh sẽ ly hôn.”
“Không cần.” Tôi giằng tay anh ra, “Sếp Lý, năm năm trước khi tôi và anh ở Thế Gia, tôi đã nghĩ anh sẽ lấy tôi, nhưng sự thay đổi sau đó của anh chẳng khác nào giáng thẳng một cái tát lên mặt tôi. Tôi sẽ không để mặc anh đùa cợt như năm năm trước nữa đâu.”
“Không cố thanh minh mình là Sa Điệp nữa sao?” Lý Hào Kiệt nhìn tôi với vẻ nghiêm trọng.
“Anh cũng biết rồi thì tôi cần gì phải nói nữa.” Giờ có biện minh nữa thì cũng chỉ là cãi cố mà thôi.
Lý Hào Kiệt cười nhưng không nói gì.
Tôi bấm nút thang máy, khi vào trong rồi mới quay lại nói với Lý Hào Kiệt, “Cảm ơn hôm đó sếp Lý đã cứu tôi.” Nói xong, tôi bèn bấm thang máy xuống tầng một.
Giờ đã tám giờ, các nhân viên công ty bắt đầu đi làm, tôi đi ngược dòng người để ra ngoài. Tôi gọi xe về số 1 Vĩnh An.
Vì đang giờ cao điểm nên đường rất tắc. Tôi ngồi trong xe nhìn dòng xe bên ngoài, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã để Lý Hào Kiệt vào nhà, để anh ngủ cả đêm trên giường mình, lại còn tò tò theo anh đến tận Hào Thiên nữa.
Lát nữa gặp Lý Trọng Mạnh tôi phải giải thích thế nào đây?
Trái tim của tôi vô cùng bất an, giống như mình đang ngoại tình vậy.
Gần chín giờ tôi mới về đến cửa nhà, cho đến lúc này thì Lý Trọng Mạnh vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi. Tôi mở cửa vào nhà, vừa đổi dép lê thì chuông điện thoại vang lên…
“Hân hoan phá bỏ lớp kén, ham muốn một cuộc sống hoa lệ…”
Tôi cúi đầu nhìn lướt qua, là Lý Trọng Mạnh. Trùng hợp ư?
Trong lòng tôi cảm thấy hơi bất an, chần chừ một lúc mới bấm nhận cuộc gọi.
“Alo, tối qua em ngủ có ngon không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nam dịu dàng và hơi biếng nhác.
Trái tim của tôi đập nhanh như muốn nổ tung, “Anh… anh mới ngủ dậy à?”
“Không, hôm qua bệnh viện có chút việc nên anh phải ra ngoài, đang ở dưới tầng, định hỏi em đã ăn sáng chưa.” Lý Trọng Mạnh hỏi.
Trùng hợp?
Tối qua Lý Trọng Mạnh cũng không ở nhà.
Tôi cảm giác như trái tim mình đã ổn định lại, “Chưa ăn, cơ mà em không thấy đói.”
“Không ăn sáng hại dạ dày lắm, để anh lên nhà làm cho em, chút nữa nhớ qua đây nhé.” Lý Trọng Mạnh nói xong bèn cúp điện thoại.
Tôi vội vàng sửa sang lại đầu tóc và rửa mặt lần nữa. Thấy bàn chải mà Lý Hào Kiệt đã dùng, tôi hoi do dự một lát, cuối cùng vẫn ném vào thùng rác.
Xong xuôi đâu đấy tôi mới đến nhà Lý Trọng Mạnh.
Vừa vào cửa, mùi cháo thơm nức đã khiến bụng tôi hơi sôi lên.
“Thơm quá.” Tôi lên tiếng.
Lý Trọng Mạnh đang ở trong bếp nấu cháo, tôi đi vào hỏi dò, “Còn gì cần em giúp không?”
Người đàn ông nọ mở vòi nước ở bồn rửa bên cạnh ra, nhìn tôi với ánh mắt đầy cưng chiều, “Em ấy à, rửa tay rồi chờ ăn thôi là được.”
“Vâng.” Tôi nghe lời anh đi rửa tay.
Lý Trọng Mạnh đột nhiên nghiêng người, hướng đầu về chỗ tôi, khoảng nửa giây sau bèn hỏi, “Trên người em có mùi thuốc lá này?”
“Có à?” Trái tim của tôi giật thót lên tận cổ họng, tôi đưa hết tay áo bên này đến tay áo bên khác lên ngửi theo bản năng. Hình như không có mùi gì cả.
Một lát sau Lý Trọng Mạnh mới nói, “Chắc là anh nhầm.”
Giọng nói của anh rất bình thản, không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào trong đó, điều này khiến tôi hơi bất an.
Tôi rửa tay xong bèn ngồi vào chỗ, chờ Lý Trọng Mạnh nấu nướng xong xuôi.
Lúc ăn sáng, Lý Trọng Mạnh nghe điện thoại rồi nói với tôi rằng người đại diện của Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc thông qua Tô Ngọc Nhiên liên hệ với anh ấy, muốn chuyển lời đến tôi rằng hai người kia muốn gặp tôi.
“Em không muốn gặp hai người đó, cứ đúng tội mà xử thôi.” Tôi cúi đầu tập trung ăn cháo.
Tôi không muốn nhiều lời với Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc, phải biết là tôi đã tuyệt vọng đến nhường nào khi bị nhốt trong phòng họp. Lúc ấy tôi đã nghĩ rằng, nếu tôi có thể sống sót thì nhất định phải tống bọn họ vào tù cả đời.
Đây là quả báo mà hai người họ phải chịu!
“Em chắc chứ?”
“Vâng.” Tôi đáp, “Sao vẫn còn người chấp nhận làm đại diện cho Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc nhỉ, hai người họ cầm chắc phần thua rồi, huống hồ họ cũng không có tiền.”
“Đằng sau họ còn có người khác.” Lý Trọng Mạnh bình tĩnh đáp, tựa như anh đã sớm biết điều này rồi vậy.
“Có người khác ư?” Tôi hơi kinh ngạc.
Lý Trọng Mạnh gật đầu, “Anh nghe từ Ngọc Nhiên, đúng là đằng sau bọn họ còn có người khác, vậy nên em vừa trở về, họ đã có thể nắm chắc hướng đi của em. Song cụ thể là ai thì anh không biết.”
“Cũng không liên quan gì đến em.”
Dù thế nào đi nữa thì hai người họ đã cầm chắc vé một chiều vào tù rồi.
“Ừ, để anh bảo với Ngọc Nhiên là em không đi.” Lý Trọng Mạnh nói xong bèn cầm điện thoại lên.
Thấy anh làm vậy, tôi lại do dự kéo tay anh lại, “Thôi thì gặp vậy, coi như lần cuối.”
Suy cho cùng thì đó là hai người đã đưa tôi đến với thế giới này.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi rồi gật đầu.
—
Cơm nước xong xuôi, tôi đi cùng Lý Trọng Mạnh đến trại giam. Sau khi đăng ký vào thăm, Lý Trọng Mạnh đứng bên ngoài chờ, còn tôi đi vào một mình.
Khi tôi vào phòng thì chỉ có một mình Phan Ngọc ngồi trước cửa thủy tinh, bà ta đã gầy đi rất nhiều, khiến bộ quần áo tù nhân trông rộng rãi hơn bình thường.
Phan Ngọc vừa thấy tôi đã rơi nước mắt, cầm ống nghe lên nói, “Khanh, ba mẹ biết lỗi rồi, xin con đừng kiện ba mẹ mà.”
truyện up có bản quyền trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện