Buổi sáng hôm sau, tôi bị cán bộ trại giam đánh thức, đánh thức dậy để đi làm việc.
Vừa mở mắt lập tức tôi túm lấy cán bộ trại giam nói: “Con của tôi! Hôm qua có người đến giết con của tôi!”
Cán bộ trại giam nhìn tôi một lúc: “Có phải cô điên rồi?”
“Tôi không điên!”
Tôi thanh minh.
Nhưng, cái chậu những người kia mang đến tối qua đã mang đi toàn bộ những thứ chảy ra từ bụng tôi.
Tôi cúi đầu, thấy quần của mình vẫn còn dính vết máu, tôi chỉ vào vết máu nói với cán bộ trại giam: “Đây này, đây là vết máu tối qua còn lưu lại!”
Cán bộ trại giam nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng: “Chúng ta đều là phụ nữ, đến chu kỳ kinh nguyệt thì phải nói sớm chứ.”
Cho dù tôi nói thế nào, cán bộ trại giam cũng không tin.
Hơn nữa còn sắp xếp tôi đi làm việc.
Khi tôi làm việc xong, muốn quay lại phòng giam của mình lại bị cán bộ trại giam chặn lại, chỉ vào phòng giam đông người nói: “Từ hôm nay, cô sẽ ở phòng này.”
Tôi bỗng nhận ra rằng, tôi sẽ không được nhốt trong căn phòng giam có điều kiện tốt như hôm qua.
Có lẽ là vì đã có người sắp đặt tất cả mọi thứ từ trước.
Vừa bước vào phòng giam đông người đã có vài người phụ nữ béo mập vây quanh tôi, trong đó có một người nắm tóc tôi hỏi: “Đêm qua có người gào thét lớn đánh thức giấc ngủ ngon của tao, là mày đúng không?”
“Không… tôi…”
Tôi thấy có gì đó không đúng, khi đang định phủ nhận thì khuôn mặt bị giáng xuống một bạt tai!
Sau đó, có vài người phụ nữ đến đè ép tôi vào góc tường, vừa đánh vừa đạp.
Cả người tôi cuộn tròn, chỉ nghe thấy một trong những người đang đánh tôi nói: “Ả ta có sự chấp thuận đặc biệt nên cứ tùy ý mà đánh miễn là không đánh chết là được.”
Trái tim tôi lạnh giá..
Lý Hào Kiệt à Lý Hào Kiệt, anh thật đáng hận!
—–
Thu đi xuân đến…
Thời gian án phạt năm rưỡi cuối cùng cũng kết thúc.
Cả người tôi với đầy những vết thương mới sẹo cũ đứng trước cổng nhà tù, ánh nắng chói chang chiếu rọi lên người tôi, có chút đau rát giúp tôi cảm nhận được hiện thực rõ ràng hơn.
“Khanh à, chào mừng em trở lại.”
Khi tôi đang ngầng đầu cảm nhận sự tự do, bên tai bỗng vọng đến tiếng nói quen thuộc mà thân thiết.
Là Lương Khanh Vũ.
Hơn một năm không gặp, anh mặc trên mình bộ vest màu nhạt, anh toát lên vẻ đẹp tuấn tú trưởng thành.
Còn tôi, sống cuộc sống không phải là người suốt một năm rưỡi trong tù đã khiến tôi gầy đi rất nhiều, tóc vàng xơ xác, làn da không chút sức sống.
Đứng cạnh anh, khiến tôi có cảm giác bản thân thật tối tăm không chút thần thái gì.
Thái độ Lương Khanh Vũ đối với tôi không hề thay đổi vì diện mạo xấu xí của tôi.
Anh ấy ân cần lịch thiệp mở cửa xe ghế phụ cho tôi.
Thời tiết đầu xuân mới chớm ấm nhưng vẫn có chút lạnh nên anh ấy đã vì tôi mà mở điều hòa chế độ ấm từ trước.
Tôi ngồi trong xe, cái lạnh thấu xương lúc trước đã dần dần được sưởi ấm.
Cũng may là tôi mặc chiếc áo dài tay, nên có thể giấu được những vết thương trên người.
Cả đoạn đường, Lương Khanh Vũ liên tục nói xin lỗi tôi.
Anh ấy nói, trong một năm rưỡi nay, anh ấy sống cũng không tốt, luôn tự trách bản thân đến cuối cùng vẫn không thể giúp đỡ tôi.
Tôi nhìn anh ấy lúng túng, trái lại cảm thấy bản thân càng hổ thẹn hơn.
“Đây đều là chuyện của gia đình em, anh luôn nghĩ tới em như vậy là em đã rất cảm động lắm rồi.”
Tôi vừa nói vừa mở điện thoại.
Tin nhắn mới nhất là của Khương Thanh.
Chị ấy nói chị ấy có việc không về được nên nhờ Lương Khanh Vũ đến đón tôi.
Xe dừng dưới lầu của một tiểu khu.
Lương Khanh Vũ đưa chìa khóa vào trong tay tôi: “Đây là căn phòng anh thuê cho em, các đồ dùng sinh hoạt hằng ngày anh đều mua cả rồi.”
“Em không…”
Tôi định từ chối, anh lại đưa tay nắm chặt tay tôi: “Đừng từ chối anh, đợi sau khi công việc của em ổn định thì lúc đó em có thể tự trả tiền thuê nhà mà.”
Tôi cảm kích nhìn Lương Khanh Vũ, cũng không từ chối nữa: “Cảm ơn anh, đợi em kiếm được tiền rồi sẽ trả lại anh.”
Thật ra, tôi thật sự cũng cần một nơi để nghỉ chân.
Anh vào nhà cùng tôi, trong phòng, dụng cụ hằng ngày đầy đủ, thậm chí đến dép, sữa tắm, dầu gội đầu Lương Khanh Vũ cũng giúp tôi mua đầy đủ.