Nãy Liễu Học Quân và dì Trần lớn tiếng gọi như thế, Tề Lam rõ ràng biết tôi trở về mà căn bản không động đậy.
Vẫn nằm đấy, chẳng hề có ý đứng dậy.
Hướng này của tôi chỉ có thể nhìn góc nghiêng của cô ta, nhìn không thấy biểu cảm của cô ta, nhưng tôi lại cảm nhận được sự không hợp lẽ thường.
Tôi giúp Thiểm Thiểm cởi quần áo, nói với nó: “Con lên tầng chơi trước đi.”
“Ồ.” Thiểm Thiểm cũng hiểu.
Khi thằng bé đổi dép hướng lên tầng đi, nhìn Tề Lam, bĩu môi nhỏ nhắn không vui.
Tề Lam vẫn nhắm mắt làm ngơ như cũ.
Chờ khi xác định Thiểm Thiểm đã đi lên rồi, tôi mới từ tốn đổi dép, đến cạnh sofa, lúc này tôi mới thấy rõ biểu cảm của Tề Lam.
Đó là dáng vẻ điển hình của tiểu nhân đắc chí.
Đây là làm sao?
Ở một bên, Liễu Học Quân thấy tôi trở về, dường như cuối cùng có khí thế, đi qua quát to: “Tề Lam, cô một vừa hai phải thôi, bà chủ trở về, cô không nhanh đứng dậy đi?”
Tề Lam làm ngơ, một tay cầm điện thoại, vừa xem vừa nói: “Bà chủ? Cô ta rất nhanh không chừng không phải là bà chủ rồi.”
Giọng điệu ấy, rõ ràng là khiêu khích.
Tôi quay đầu qua hỏi Liễu Học Quân: “Đây là làm sao?”
“Ai biết được.” Vẻ mặt Liễu Học Quân không vui: “Buổi sáng kêu không thoải mái đi bệnh viện, chiều về liền thế này, tôi nghi ngờ có phải cô ta đi xem não không.”
Nghe Liễu Học Quân nói vậy, Tề Lam bật cười, “Liễu Học Quân, tôi khuyên cô nói chuyện tử tế, nếu không qua mấy hôm tôi làm chủ của cô, thì cô liệu mà chịu.”
“Cô á! Hừ!” Liễu Học Quân tức đến muốn chửi người.
Tôi đứng bên cạnh ra lệnh: “Đứng lên.”
Tề Lam căn bản không thèm để ý tôi, tôi nhìn Liễu Học Quân bên cạnh: “Lôi cô ta từ trên sofa xuống.”
“Vâng.”
Liễu Học Quân vừa nghe tôi nói, vui mừng đi lôi người xuống.
Liễu Học Quân khỏe hơn Tề Lam, cô ấy ra tay thì không cần đến sự giúp đỡ của dì Trần, chắc chắn hai phát là có thể túm xuống.
Tề Lam vừa thấy, giờ mới hơi hoảng hốt, lập tức ngồi dậy, giơ tay: “Đừng đụng vào tôi, tôi nói cho các cô biết, đụng đau tôi, các cô ai cũng không đền nổi.”
“Cũng có định đền đâu.” Tôi lại liếc nhìn Liễu Học Quân.
Liễu Học Quân nghe lệnh, tiếp tục lôi cô, vừa dùng sức, thẳng túm Tề Lam từ sofa xuống.
Cô ta đặt mông ngồi trên thảm lông dê dưới đất.
Vừa ngồi xuống, sắc măt Tề Lam trắng bệch, lập tức sờ bụng mình, trái sờ chút, phải sờ chút, ngẩng đầu lên, dự tợn nhìn về phía tôi, chửi nói: “Trong bụng tôi là con của ông chủ, ngã hỏng cô đền nổi không?”
Lời cô ta làm tôi sửng sốt: “Cái gì?”
Con của Lý Trọng Mạnh? !
Nhưng tôi nhanh chóng phản ứng ra, cũng là, cô ta và Lý Trọng Mạnh yêu trộm lâu như thế, hẳn là không có làm biện pháp phòng tránh, mang thai cũng không lạ gì.
Liễu Học Quân ở bên nghe đến phát cáu, tiến lên chửi: “Cô không biết xấu hổ, cô thế mà lại mang thai con của ông chủ!”
“Hừ.” Tề Lam liếc trừng cô ấy một cái, giãy giụa đứng lên: “Cái gì mà không biết xấu hổ, tôi nói cho cô, Liễu Học Quân đừng cho tôi không biết tại sao cô lại như vậy, cô là đang ghen tị với tôi, tiếc là cô già rồi, hoa tàn ít bướm, ông chủ không vừa ý cô! Nếu không thì nếu có thể lên giường của ông chủ, cô chạy so với ai . . .”
“Chát!”
Cô ta nói còn chưa xong, tôi thẳng tay đi qua cho cô ta một cái bạt tai lên mặt!
Tề Lam tức đến trừng mắt về phía tôi: “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Tôi nhìn cô ta, một lời cũng không nói, trở tay lại một cái bạt tai nữa.
Tôi lau tay như thật, “Là nữ chủ nhân của cái nhà này, tôi đánh ai, cô mang thai, tôi đánh cô, có vấn đề gì không?”
Tề Lam tức chết nói: “Cô. . .”
Cô ta vừa định nói cái gì, tôi giơ tay lên liền lập tức ngậm miệng.
Cô ta hiểu rất rõ, nhà này trước khi Lý Trọng Mạnh về, vẫn là địa bàn của tôi.
Tề Lam hai tay bảo vệ bụng, hung ác nhìn tôi: “Tôi nói cho cô biết, Sa Điệp, cô cũng chỉ là bà chủ của nhà này một ngày hôm nay mà thôi, chốc nữa tôi sẽ bảo ông chủ ly dị cô!”
“Tốt nhất là cô có bản lĩnh này.” Tôi nhìn Tề Lam.
Đây là lời phát ra từ trong nội tâm.
Tôi thật sự hy vọng, Tề Lam có bản lĩnh này.
Nếu Lý Trọng Mạnh không cố chấp với tôi, rất nhiều chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.
Về chuyện anh ta và Tề Lam, tôi thấy tùy ý, thế nào cũng được.
Tề Lam nghe tôi nói vậy, biểu cảm trên mặt càng đắc ý: “Tôi nói cho cô, tôi tất nhiên có bản lĩnh này, cô biết tại sao không?”
Tôi nhì về phía cô ta, không nói gì.
Tề Lam kéo lên một nụ cười tiểu nhân đắc ý: “Tôi nói với cô, dù cô có giấu đi, tôi cũng biết, Thiểm Thiểm căn bản không phải con của ông chủ, mà là con của Lý Hào Kiệt, cho nên nói, của tôi đây, mới là đứa con đầu tiên của ông chủ, cô nói xem, ông chủ mà biết bản thân có đứa con của mình, sẽ lựa chọn người nữ dẫn theo đứa con hoang như cô, hay là chọn tôi?”
“Chát!” Tôi thẳng tay lại cho cô ta một cái bạt tai.
Tề Lam sững sờ: “Cô điên rồi! Tôi nói cho cô, chờ tôi làm bà Lý, tôi. . .”
“Vậy cô trước làm được đi.” Tôi nhìn Tề Lam: “Tôi nói với cô, tôi lười so đo với cô, cô mà dám lại nói Thiểm Thiểm, hôm nay tôi đánh chết cô!”
“Cô dám!” Tề Lam trên miệng tuy nói thế, nhưng thực tế thì khí thế yếu đi không ít.
Cũng không ngăn được lùi lùi ra sau.
Tôi lạnh lùng liếc qua cô ta: “Cô nói xem tôi dám hay không!”
Tề Lam lùi ra sau vài bước liền: “Tôi nói cho cô, trong bụng tôi đây là đứa con trai duy nhất của ông chủ, nếu có mệnh hệ gì, cô cứ lãnh đủ!”
“Sao cô biết được là con trai?” Tôi hỏi cô ta
“Tôi đương nhiên biết!” Tề Lam nói không chút suy nghĩ: “Lúc tôi trở về có tìm một thầy bói, giúp tôi bói xem, ông ta nói đây là con trai, chắc chắn không sai được!”
Vừa nghe Tề Lam nói, tôi suýt thì bật cười ra tiếng.
Không những tôi cười, mà Liễu Học Quân và dì Trần cũng đều che miệng cười.
Tề Lam nóng nảy: “Giờ các cô cứ cười đi, tôi nói cho các cô biết, chờ tôi thành bà chủ, tôi sẽ đuổi việc hết!”
Cô ta nói xong liền quay người về phòng người giúp việc.
Người vừa đi, tôi liền ngồi xuống.
Tôi nghĩ đến buổi tối không tránh được có chuyện phiền phức, nghĩ đến Thiểm Thiểm, trước gọi điện cho Đào Nhi, nói qua chuyện này, hy vọng cô ấy qua đón Thiểm Thiểm đi, nếu có thể thì tốt nhất để Thiểm Thiểm ở đó.
Đào Nhi tự nhiên là đồng ý.
Tôi vừa cúp máy, nghĩ lên tầng gọi Thiểm Thiểm thì thằng bé đã xuất hiện ở chỗ lối lên cầu thang.
Thấy thằng bé đứng đó, trong lòng tôi “Lộp bộp” một chút.
Thiểm Thiểm nhìn tôi, đôi mắt đen sáng ngời, giống như viên trân châu đen Tahiti.
Bàn tay nhỏ bé của nó nắm lấy lan can, hỏi tôi: “Mẹ, có phải mẹ muốn ly hôn với chú Lý không, sau đó ở cùng với ba?”
Lời của thằng bé làm tim tôi căng thẳng.
Tôi và Lý Trọng Mạnh ly hôn thì đơn giản, nhưng, ở cùng với Lý Hào Kiệt lại cực kỳ khó khăn.
Nhà họ Lý làm sao có thể để tôi vào bừa?
Tôi đi qua, kéo Thiểm Thiểm xuống tầng, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói: “Đây là chuyện của người lớn, con đợi chút đi sang nhà dì Đào Nhi, lại chơi với Hạ Hạ được không?”