Tôi vừa mở app mua hàng ra, ngón tay dài của anh ta liền gạt đi, “Anh cần dùng ngay bây giờ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, tỏ vẻ không hiểu.
Anh dừng lại một lúc, tiếp tục nói, “Đi ra ngoài mua với anh đi.”
“Tổng giám đốc, tôi có việc cần làm.”
Tôi không nghĩ gì mà quả quyết từ chối luôn.
Anh ta dường như cũng đoán được tôi sẽ nói như vậy, liền nói ngay, “Cho em dời ngày.”
Tôi biết, Lý Hào Kiệt nhất định mua không được sẽ không để yên.
Chỉ là mua cái cốc thôi mà. Tôi nhìn thời gian, chỉ vừa mới qua 10 giờ chút, giờ này ra ngoài, mua cáo cốc bề, chắc vẫn kịp lúc Lý Trọng Mạnh đến.
“Được.” Tôi đồng ý.
Lý Hào Kiệt lái ô tô chở tôi đến một cửa hàng lẻ bóng ở cách văn phòng làm việc không xa.
Mới bước vào, tôi phát hiện đây là một của hàng chuyên bán bộ đồ ăn xa xỉ đắt tiền.
Bộ đồ ăn bên trong cửa hàng đều là hàng thiết kế theo bộ hoặc từng cái một.
Lý Hào Kiệt vừa bước vào, một giám đốc nữ liền ra nghênh đón, “Tổng giám đốc Lý, hôm nay muốn xem gì ạ?” chị ta nhìn thấy tôi, vội vàng nói, “Hôm nay anh dẫn vợ đến chọn bộ đồ ăn phải không ạ?”
Giám đốc vừa dứt lời, tôi đã thấy rõ khóe miệng Lý Hào Kiệt mỉm cười.
“Không phải, tôi là cấp dưới của tổng giám đốc Lý.”
Tôi vội giải thích với giám đốc, tránh việc cô tiếp tục xưng hô nhầm.
Lý Hào Kiệt nghe thấy tôi uốn nắn, tâm trạng có vẻ như không thay đổi, cũng không giải thích, nói với chị giám đốc, “Tôi muốn mua một cặp cốc cà phê.”
Một cặp.
Kẻ ngốc cũng hiểu đó là ý gì.
Giám đốc vừa nghe xong, vội gật đầu, “Rõ, rõ ạ!”
“Tôi không cần cốc cà phê.” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, giải thích với anh ta.
“Đây là phúc lợi của nhân viên.”
Lý Hào Kiệt nói với vẻ phản đối.
Lúc này, lúc này giám đốc đã gọi nhân viên mang ra 3 bộ cốc cà phê.
3 bộ cốc cà phê này, trong đó có 2 cặp đều là màu trắng, chỉ có một cặp là một đen một đỏ.
Vô cùng bắt mắt.
Thiết kế của 3 bộ cốc này đều rất đơn giản phóng khoáng, bên trên có một chỗ rất nhỏ có thể nhìn ra chúng là cốc đôi.
“Thích cái nào?” Lý Hào Kiệt nhìn tôi hỏi.
“Tổng giám đốc Lý, tôi dùng cốc sứ bình thường là được rồi, loại cốc sứ xương cao ấp này đưa cho tôi dùng phí lắm.”
Tôi lạnh nhạt nói.
Cốc sứ xương, theo thôi thấy thì loại này là loại mà thường dành cho phu nhân quý phái dùng để uống trà.
Lý Hào Kiệt thấy tôi từ chối, hướng tay về phía đôi cốc một đen một đỏ, hỏi: “Cặp này thế nào?”
“Tổng giám đốc Lý, anh thích là được” Tôi đứng bên cạnh nói.
“Ừ, tôi thích cặp này.” Lý Hào Kiệt chỉ tay về phía bộ cốc một chiếc đen một chiếc đỏ.
Giám đốc vừa thấy , nhanh chóng khen nấy khen để, “Tổng giám đốc Lý thật là có mắt nhìn, bộ này là sản phẩm mới ra năm nay của bên chúng tôi, hơn nữa là còn là loại số lượng có hạn đấy ạ.” Vừa nói vừa bảo nhân viên đi gói hàng.
Vừa mua cốc xong, Lý Hào Kiệt lại hỏi tôi, Xem còn muốn mua gì không thì mua luôn?”
“Không đâu, tổng giám đốc Lý.” Tôi nói mà không nghĩ ngợi gì, “Xong nhiệm vụ này thì tôi phải về rồi, không cần mua món đồ nào nữa.”
Anh ta nghe thấy câu nói của tôi, biểu cảm tâm trạng rất tốt ban đầu đã có phần cứng lại.
Ánh mắt đen thui nhìn tôi, có chút đượm buồn.
Sau một hồi mới nói, “Việc này để sau hãy bàn đi.”
Lúc này, giám đốc cũng đã đi ra, có vẻ như từ xa nhìn thấy biểu cảm của tôi và Lý Hào Kiệt không tốt lắm, cũng không dám lại gần quá.
Bèn đứng từ xa.
Tôi và Lý Hào Kiệt đi dạo một lúc trong cửa hàng vô cùng rộng lớn này.
Nói thực lòng, đồ sứ ở trong cửa hàng này vô cùng đẹp, đa phần đều là màu trắng, ở phía trên dùng để trang trí. Nhìn lên vô cùng có khí chất.
Nếu như vẫn là tôi và Lý Hào Kiệt của trước đây thì tôi nhất định sẽ mua thật nhiều về bày trí. Chỉ tiếc là, đã không phải nữa rồi.
Khi tôi và Lý Hào Kiệt đến quầy để thanh toán, một cặp cốc đã được đóng gói kĩ càng, đặt vào chiếc túi.
Thanh toán xong, giám đốc vừa đưa cốc cho chúng tôi vừa nói: “Cốc tốt, lấy làm cốc đôi, đại diện cho cả đời này của hai vợ chồng ạ.”
“Vậy thì tổng giám đốc Lý nhớ tặng cốc này cho vợ mình nhé.”
Tôi nhẹ nhàng nói một câu.
Giám đốc vừa nghe thấy, sắc mặt không được tốt lắm, cũng không dám nói nhiều nữa.
Thực ra chính tôi đang bối rối, cả cái thành phố Vĩnh An này làm sao có ai không biết vợ Lý Hào Kiệt là Lâm Tuyền chứ?
Đã biết vậy rồi còn nói những lời đó, nghĩa là coi chuyện bồ bịch của người có tiền như chuyện thường tình sao?
Trên đường lái xe về nơi làm việc, Lý Hào Kiệt hỏi tôi, “Trưa nay muốn ăn gì?”
Cuối cùng, anh ta hỏi tôi câu hỏi này rồi.
Tôi thẳng thắn nói, “Trọng Mạnh sẽ đem cơm đến phòng làm việc.”
“Vậy thì bảo ông ta lần sau đừng mang đến nữa.”
Lý Hào Kiệt nhanh chóng trả lời.
Không khí trong xe trở lạnh hơn vài phần.
Đã nói đến nước này, tôi cũng dứt khoát nói, “Tổng giám đốc Lý, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh đã có vợ, tôi cũng không phải là người yêu cũ của anh, anh cứ quấy rầy tôi như vậy là có ý gì?”
Ngón tay lộ rõ xương khớp của Lý Hào Kiệt nắm chặt vô lăng, mắt nhìn về phía trước, không trả lời tôi.
Cho tới khi, xe dừng ở bên cạnh nhà hàng, anh ta mới nhìn tôi nói, “Không cần biết em là ai, tôi đã chấm em rồi, thì chính là em.”
Nói xong, xuống xe, nhanh chóng đi đến bên tôi, mở cửa xe cho tôi.
……
Tôi dừng lại một chút, nhưng vẫn xuống xe.
Đúng lúc đó một chiếc taxi đi qua.Tôi chặn đầu xe, đi thẳng lên xe.
Lý Hào Kiệt nhìn hành động của tôi không hề ngăn cản, mà đứng bên đó nhìn chằm chằm theo tôi.
Tôi không hề nhìn rõ biểu cảm của anh ta.
Về đến phòng làm việc không bao lâu thì Lý Trọng Mạnh đã đến.
Anh xách một hộp cơm đi vào, vừa mới bước vào, nhìn trước ngó sau, hỏi tôi, “Nó đâu?”
“Anh ta muốn đưa em đi ăn, em tự bắt xe về đây rồi.”
Tôi nói xong, phát hiện mặt Trọng Mạnh có chút thất vọng.
Anh bỏ mấy khay cơm ra, thức ăn thơm nức cả mũi.
Tôi ngồi sang bên đó, nhìn 4 món ăn vừa thơm ngon vừa đẹp mắt, không kìm nổi nước miếng ừng ực, “Anh Lý, món ăn này của anh vừa nhìn thôi đã thấy ngon rồi, thế này sau này em làm sao rời xa được.”
Lý Trọng Mạnh nghe xong, ánh mắt có chút thất vọng, “Tôi là một người đàn ông, lại dùng món ăn để em không rời xa tôi, nghe có chút thất bại.”
“Sao có thể vậy chứ.” Tôi cầm đũa lên, ăn thử một miếng, “Đây có lẽ là điều mà người đàn ông khác không có.”
Thứ mà Lý Trọng Mạnh biết không chỉ là nấu ăn. anh còn biết chăm sóc tôi rất tốt, ở bên cạnh anh ấy, tôi dường như hoàn toàn không cần phải bắt mình trưởng thành nữa.
Nhưng tôi vừa mới ăn 2 miếng, cửa phòng làm việc bị mở ra.
Quay đầu nhìn, Lý Hào Kiệt đứng bên cửa, nhìn thấy tôi và Lý Trọng Mạnh, ánh mắt sâu thẳm như phủ lên một tấm băng mỏng.
Hơi nhếch mép lên, “Chú à, đảm đang vậy sao.”
Lý Trọng Mạnh nhìn Lý Hào Kiệt, lần này thần sắc của anh cũng không tốt, “Nấu cơm cho người phụ nữ mình yêu, cũng không có gì xấu hổ.”
Không ngờ Lý Trọng Mạnh lại nói thẳng ra như vậy.
Lý Hào Kiệt bước vào, lưng tôi đối diện anh ta, sau lưng mình có thể cảm nhận được anh ta đang đi đến gần, tôi vẫn chưa quay đầu lại, đã có thể cảm nhận được cánh tay của anh ta đặt lên vai tôi, mở miệng, “Chú này, đúng lúc tôi muốn nói cho chú biết, tôi dự định theo đuổi Sa Điệp đấy.”
Câu nói của anh ta vừa dứt, tôi liền bật dậy, đẩy cánh tay đang đặt trên vai tôi ra, đứng sát về phía Lý Trọng Mạnh, lạnh lùng nói, “ Tôi không thể chấp nhận người đàn ông đã có vợ theo đuổi mình.”
truyện có bản quyền up trên app mê tình truyện