Tôi nói xong, ánh mắt của người đàn ông ảm đạm, sợ anh hiểu lầm, tôi khẽ mỉm cười, nói thêm một câu: “Từ khi ba mẹ tôi rời đi, tôi mới ý thức được, bọn họ nói đúng.”
“Ba mẹ em…”
“Đã qua đời trong một tai nạn máy bay.”
Khi tôi nói chuyện, biểu cảm rất bình thản, không có đau thương, không có khổ sở.
Không phải bởi vì chuyện tôi đang nói không phải là chuyện của mình.
Mà là trước đây, tôi đã nghĩ nếu như chuyện này thực sự xảy ra với tôi, tôi sẽ kể cho người khác như thế nào.
Tôi nghĩ, với tính cách của tôi, tôi nhất định sẽ không khóc, cũng sẽ không biểu hiện quá đau khổ.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, im lặng một lúc lâu mới nói: “Xin lỗi, anh không biết những chuyện này.”
“Không sao, những chuyện này đều đã qua, con người phải nhìn về phía trước.”
Tôi đặt từng tập tài liệu trên bàn, điện thoại di động vang lên.
Là điện thoại của Lưu Huy.
Tôi nói một số chuyện về dự án với anh ta trong điện thoại.
Chờ tôi cúp điện thoại, lại ngẩng đầu lên, Lý Hào Kiệt đã uống xong cà phê, đứng trước bồn rửa rửa cốc.
Động tác này khiến tim tôi đập mạnh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy Lý Hào Kiệt rửa đồ dùng.
Động tác này khiến trái tim tôi chua xót.
Chắc anh và Lâm Tuyền rất tốt đẹp.
Người đàn ông như Lý Hào Kiệt có thể làm được việc uống xong cà phê rồi rửa sạch cốc cà phê, nhất định quan hệ của anh và vợ rất hòa thuận…
Người đàn ông rửa cốc xong, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại, lấy điện thoại di động ra, giả vờ đang bấm số điện thoại.
Sự khó chịu trong lòng làm thế nào cũng không đè xuống được.
“Công ty của anh có việc, anh đi trước.” Giọng nói của Lý Hào Kiệt vang lên ở chỗ bồn rửa.
“Ừ.” Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn về phía anh: “Tạm biệt tổng giám đốc Lý.”
Lý Hào Kiệt mở cửa rời đi.
Cuối cùng tôi không cần đè nén cảm xúc của mình nữa, ngồi xổm xuống góc nhà, vùi mặt vào đầu gối.
Trong lòng là sự hối hận vô cùng.
Thực sự không nên tới Vĩnh An.
Lúc đầu tôi cho rằng mình đã buông bỏ, đến đây, gặp anh thì tôi mới biết được.
Không phải buông bỏ, chỉ là không nhìn thấy, nên tạm thời không nghĩ tới.
“Phấn khởi phá kén, sự thôi thúc của cuộc sống mới tươi đẹp…”
Điện thoại di động reo lên.
Đây là số điện thoại cá nhân của tôi.
Thông thường chỉ có hai người gọi tới số này, một người là Mưu Đạo Sinh, người còn lại là Lý Trọng Mạnh.
Mà đây là cuộc gọi của Lý Trọng Mạnh.
Nhận điện thoại, người đàn ông đã lên tiếng trước: “Ở đâu vậy? Anh mới tới chỗ làm việc của em tìm em, người ở đó nói sáng nay em vừa chuyển studio.”
“Ừ, Lý Hào Kiệt tìm cho em một studio, em không từ chối được nên đã tới đó.”
Đối với Lý Trọng Mạnh, tôi sẽ không giấu giếm điều gì.
Tôi nói địa chỉ cho Lý Trọng Mạnh.
Rất nhanh, anh ấy đã tới rồi, còn mang theo một hộp cơm.
Sau khi bày ra, là ba món ăn.
Không thể không nói, Lý Trọng Mạnh nấu ăn rất ngon, mấy năm nay, khi anh ấy ở studio Thị Trấn Tô, ngay cả Thiểm Thiểm cũng thích ăn món anh ấy nấu.
Khiến sự tự hào về tài nấu nướng bao nhiêu năm nay của tôi bị lấn át.
“Đói bụng không, tới ăn trước đã rồi làm việc sau.” Lý Trọng Mạnh vừa nói, vừa lấy bộ dụng cụ ăn đã được gói kỹ bằng khăn tay.
“Cảm ơn.”
Tôi ngồi xuống, tuyệt đối không khách sáo với Lý Trọng Mạnh.
Cầm đũa bắt đầu ăn.
Lý Trọng Mạnh nhìn quanh căn nhà: “Ở đây rất tốt, quả nhiên Kiệt rất quan tâm đến em.”
“Không có đâu.” Tôi cúi đầu ăn: “Dù sao làm xong dự án này em sẽ quay về, sẽ không quay lại nữa.”
Tôi nói xong câu đó, một lúc sau Lý Trọng Mạnh vẫn chưa trả lời tôi.
Đợi đến khi tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, người đàn ông mới nói: “Thực ra, cân nhắc vì sự nghiệp của em thì anh cảm thấy em nên ở đây.”
Anh ấy vừa lên tiếng thì tôi đã hiểu, dáng vẻ nhìn thấu nói: “Có phải sư phụ bảo anh đến thuyết phục em?”
Ban đầu Lý Trọng Mạnh sửng sốt một chút rồi mới gật đầu: “Quả nhiên không thể gạt được em.”
Tôi cúi đầu ăn.
Thực ra tôi hiểu tâm tư của Mưu Đạo Sinh.
Hơn nữa Vĩnh An quả thực thích hợp với sự phát triển của tôi.
Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Tới nơi này phát triển trắc trở trùng điệp, em cũng không có người của mình, các thợ đều là người của sư phụ, muốn tìm đủ những người này ở Vĩnh An cũng không phải dùng tiền là có thể giải quyết.”
Bởi vì xây dựng vườn tược kiểu Trung Quốc, yêu cầu với các công nhân là phải có tay nghề cứng.
Cho dù những thợ lành nghề dẫn dắt học trò, cũng không phải một hai năm là có thể thành thạo.
“Cũng đúng.” Lý Trọng Mạnh gật đầu.
Tôi nhìn anh ấy, suy nghĩ một chút mới hỏi: “Anh Lý, anh hy vọng em ở đâu?”
Người đàn ông tựa như cho rằng tôi sẽ hỏi ý của anh ấy, bèn nhìn tôi, chần chừ một chút mới nói: “Nếu như cuối cùng em chọn anh, anh hy vọng em ở Vĩnh An, bởi vì nơi này thích hợp với tiền đồ của em, anh hy vọng em sẽ tốt hơn.”
“Cuối cùng chọn anh?”
“Anh sợ em sẽ dao động với cậu ta, nếu như vậy, anh lại hy vọng em cách xa cậu ta một chút.”
Lý Trọng Mạnh vừa giải thích, tôi đã hiểu rõ.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, tôi không hề có lòng tin với bản thân mình.
Tôi cúi đầu và cơm rồi nói: “Rất khó tìm thợ, không giải quyết được vấn đề này, em cũng không có cách nào ở lại đây.”
…
Thời gian sau đó, cơ bản tôi đều ở trong studio.
Cùng với sự hoàn thiện của thiết kế quy hoạch công trình, sự khởi công xây dựng, thời gian thiết kế cảnh quan của tôi ngày càng gấp rút.
Để hoàn thành bản vẽ thiết kế tốt hơn, đa phần tôi đều chọn làm việc buổi tối, vì thế mỗi ngày đi ngủ đã là rạng sáng.
Thông thường sau khi thức dậy thì vừa đúng lúc Lý Trọng Mạnh đến ăn trưa với tôi.
Bản vẽ thiết kế kiến trúc trong viện thiết kế đã có, công trường vừa bắt đầu khởi công, một phần thiết kế cảnh quan bên phía tôi cũng bắt đầu phối hợp khởi công.
Bởi vì khi Thừa Huyền Bình thiết kế cảnh quan vườn tược, về phương diện cây xanh vẫn lưu giữ cách đúc thời cổ đại, không những có thể ngăn ngừa tích nước, còn có thể khiến thực vật sinh trưởng tốt.
Và hiệu quả của nó khác với bản vẽ cảnh quan vườn tược bình thường, khiến những công nhân bên này vốn không hiểu được bản vẽ thiết kế của tôi.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Cho dù tôi nói với bọn họ như thế nào, bọn họ đều bảo không hiểu.
Bất đắc dĩ, tôi đành cầu cứu Mưu Đạo Sinh, xin ông ta cho mượn hai công nhân qua bên này, chí ít phải để bọn họ hiểu được bản vẽ của tôi mới ổn.
Mưu Đạo Sinh thực ra rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, ông ta tìm hai chuyên gia đến.
Tôi tự đến sân bay đón người.
Kết quả, sau khi tôi đến sân bay mới biết được, bởi vì thị trấn Tô có sương mù nên máy bay trễ hai tiếng.
Thời gian này quay về cũng khó, tôi dứt khoát chờ ở đó luôn.
Khi tôi ngồi đợi, một âm thanh quen thuộc truyền đến bên cạnh tôi.
Lâm Tuyền.
Tuy năm năm không gặp nhưng tôi liếc mắt là có thể nhận ra cô ấy.
Cô ấy hầu như không có gì thay đổi so với năm năm trước, ngay cả tóc tai cũng giống y như đúc.
Cô ấy mặc váy dài màu xanh, xách một chiếc túi phụ kiện Himalaya.
Nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực ra rất cao sang.
Ánh mắt của tôi nhìn theo cô ấy, tò mò không biết cô ấy tới đón ai.
Lâm Tuyền đợi một lúc ở điểm đón, một người mặc áo thun đen, nhìn khá trẻ đi từ bên trong ra.
Lâm Tuyền thấy anh ta, vui vẻ vẫy tay.
Người đàn ông nhanh chóng đi ra.
Lúc đầu tôi cho rằng chỉ là đón bạn bè bình thường, nhưng ngay sau đó, điều khiến tôi bất ngờ đã xảy ra!
Lâm Tuyền và người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng ôm nhau, trao một nụ hôn.