“Không sao.” Tôi nói xong liền quay người đi đi xem Lý Trọng Mạnh: “Tôi có va vào anh không?”
Gương mặt người đàn ông với biểu cảm dịu dàng, sờ đầu tôi nói: “Em không sao là tốt rồi.”
Tôi xấu hổ cúi đầu xuống.
Trong lúc tôi cúi đầu, tuy không nhìn thấy mặt của Tề Lam, nhưng tôi nhìn thấy rất rõ, bàn tay người phụ nữ ấy nắm chặt thành nắm đấm.
Ánh mắt cô ta như thế nào, tôi không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra.
Tôi cúi đầu đứng trong vòng tay Lý Trọng Mạnh một lúc mới ngẩng lên, nói với Lý Trọng Mạnh: “Để em đi gọi Thiểm Thiểm.”
“Không cần đâu.” Lý Trọng Mạnh giữ chặt tôi: “Thiểm Thiểm để cho người giúp việc chăm sóc, chúng ta chỉ đi một vài tiếng thôi, đến trưa là quay về rồi.”
“…”
Tôi quay sang nhìn Tề Lam.
Lúc này mà mặt cô ta vẫn bày ra một nụ cười giả tạo, nghe Lý Trọng Mạnh nói vậy, cực kì chu đáo nói: “Ông chủ, bà chủ, ngài yên tâm, cậu chủ nhỏ để chúng tôi chăm nom là được rồi, tôi từ nhỏ đã chăm sóc em trai, nhất định sẽ không có sơ xuất gì đâu ạ.”
“Tốt.”
Lý Trọng Mạnh trả lời.
Anh đối với cô ta dường như cực kì yên tâm.
Tôi do dự một lúc, biết rằng Lý Trọng Mạnh chắc chắn không có ý định để Thiểm Thiểm đi cùng, chỉ có thể nói: “Vâng.”
Nhưng, tôi cực kì không yên tâm với cái cô Tề Lam này.
Sau khi nói với Thiểm Thiểm tôi phải đi với Lý Trọng Mạnh có chút việc trong vài tiếng, tôi xuống tầng tìm dì Trần và Liễu Học Quân ở trong nhà bếp.
Tôi nói với họ: “Tôi và A Mạnh buổi sáng phải ra ngoài, đến trưa mới về, hai người nhất định phải trông Thiểm Thiểm cẩn thận, bất kể lúc nào cũng không được để Thiểm Thiểm và …” nói đến đây, tôi nghĩ đi nghĩ lại mới nói: “Không được để thằng bé ở một mình với Tề Lam.”
Vừa nghe tôi nói vậy, Liễu Học Quân không kìm được: “Bà chủ, thì ra bà biết ạ?”
“Biết gì?” Tôi phần nào biết Liễu Học Quân muốn nói gì, nhưng vẫn giả vờ hỏi lại một câu.
Dì Trần ở bên cạnh kéo kéo cô ấy.
Liễu Học Quân hất tay ra, nói: “Không được, tôi phải nói, tôi không chịu được nữa!”
“Sao vậy?”
“Cái cô Tề Lam đó, suốt ngày quyến rũ ông chủ, thật là không biết xấu hổ!” Liễu Học Quân tuổi cũng ngang ngửa tôi.
Nhưng tôi có thể nhìn ra cô ấy là một người thật thà.
Nhắc đến chuyện này, mặt phẫn nộ không yên.
Tôi nghe xong, buông mắt xuống, bình tĩnh nói: “Tôi biết, hai người bảo vệ Thiểm Thiểm cho cẩn thận là được rồi.”
Nói xong, tôi đi ra khỏi nhà bếp.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn ngoái đầu lại nói với Liễu Học Quân: “Cảm ơn hai người đã nói chuyện này cho tôi biết.”
——
Tôi với Lý Trọng Mạnh cùng nhau đi ra ngoài, anh lái xe thẳng đến Trung tâm Noah.
Đến nơi, Gia Thần đã đứng đợi ở trước cửa.
Nhìn thấy nơi này, tâm trạng tôi không kìm nén được bỗng trở nên hồi hộp, nghĩ đến việc đã từng với Lý Hào Kiệt đến đây tôi khó mà khống chế từng đợt sóng trong lòng lại dâng lên cuồn cuộn.
Tôi nhìn thấy trước cổng có một tấm bảng chỉ dẫn, bên trên viết “Lối vào lễ họp báo Cty TNHH Cổ phần (Tập đoàn) Y Dược Trọng Mạnh”.
Đằng sau còn có ký hiệu mũi tên.
Y Dược Trọng Mạnh.
Tôi trước đây hình như chưa bao giờ nghe tới tên công ty này.
Hoặc là do tôi chưa nắm bắt kịp thông tin.
Lý Trọng Mạnh dắt tôi tôi vào phòng nghỉ theo lối đi sau, ở trong phòng nghỉ, Vân Na đã chờ sẵn ở đó rồi.
Nhìn thấy chúng tôi đi vào, Vân Na vội đi qua, cầm một sấp tài liệu đưa cho Lý Trọng Mạnh, nói: “Tổng giám đốc Lý, đây là những câu hỏi lát nữa phóng viên sẽ hỏi, ngài xem qua một lát đi ạ.”
“Được.” Lý Trọng Mạnh nhận lấy, tỉ mỉ xem.
Tôi ngồi bên cạnh anh, không làm gì cả.
Lý Trọng Mạnh xem xong, rất nhanh liền đi cùng Vân Na ra phía lễ họp báo.
Thực ra tôi chẳng có tí hứng thú nào với cái lễ họp báo ngày hôm nay, hoặc có thể nói, tôi hoàn toàn không có hứng thú với chuyện của Lý Trọng Mạnh.
Sau khi Lý Trọng Mạnh rời đi, tôi ngồi một mình trong phòng nghỉ, lướt lướt điện thoại, tiện thể search thông tin công ty của Lý Trọng Mạnh.
Search xong tôi mới phát hiện ra, lễ họp báo này được phát trực tiếp ở trên mạng.
Điều mà Lý Trọng Mạnh tuyên bố lần này, trùng hợp thay, nó lại khá giống với những điều mà Lý Hào Kiệt từng nói.
Đều là nói về AI.
Nhưng, Lý Trọng Mạnh lần này tuyên bố, AI là robot phẫu thuật.
Hay nói cách khác, trong tương lai, những phẫu thuật có độ khó cao, phẫu thuật ở những vùng nhỏ sẽ không cần thông qua thao tác của con người, mà sẽ thông qua robot, nó có thể hoàn thành phẫu thuật một cách chuẩn xác.
Bởi vì robot sẽ không xuất hiện sai xót, thế nên điều này tự nhiên sẽ nâng cao được tính không chuẩn xác trong phẫu thuật.
Tôi xem trực tiếp trên điện thoại.
Có một vài phóng viên hỏi, đối với những tình huống thay đổi phức tạp trong lúc phẫu thuật mà robot không thể ứng phó.
Lý Trọng Mạnh cũng trả lời từng câu hỏi một.
Tôi nhìn vào điện thoại mới phát hiện ra, Lý Trọng Mạnh rất giống Lý Hào Kiệt.
Bọn họ đều là những người ưu tú.
Nếu như Lý Trọng Mạnh từ nhỏ lớn lên trong nhà họ Lý, cũng có thể, anh sẽ không có mặt tăm tối như vậy mà sẽ trở thành một bác sĩ cự kì xuất sắc.
Tiếc rằng, thế gian này làm gì có nếu như.
Trong lúc tôi đang chăm chú xem lễ họp báo, Vân Na đột nhiệt đẩy cửa bước vào, nói với tôi, “Cô Sa, Tổng giám đốc gọi cô qua đó một lát.”
“Tôi sao?”
Tôi ngẩn người.
Vân Na gật đầu.
Tôi tuy không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng nếu đã cho người gọi tôi thì tôi vẫn sẽ qua thôi.
Vân Na dẫn tôi đi từ phía lối vào chính của hội trường.
Sau đó khi đưa tôi đến vị trí ghế ngồi ở hàng đầu tiên xong cô ấy mới rời đi.
Lúc này lễ họp báo mới tiến hành được một nửa.
Nhưng tôi cũng muốn đến đây ngồi, cảm giác ngồi ở hiện trường tốt hơn rất nhiều so với xem điện thoại.
Lý Trọng Mạnh đứng trên bục, phát biểu dõng dạc, tôi có thể cảm nhận được, bất kể là phóng viên hay những khách mời ở xung quanh, đều có một kiểu gương mặt sùng bái khi nhìn anh.
Lý Trọng Mạnh năm nay vừa qua tuổi 40, đứng ở trên bục, nói về những hạng mục tiên tiến của giới y học, trông anh cực kì thu hút.
Trong giây lát tôi chợt hiểu rằng vì sao Tề Lam chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, từ một cô gái trong sáng lại biến thành một người phụ nữ lòng đầy oán hận đối với tôi như vậy.
Đứng trước một Lý Trọng Mạnh tốt như thế này, người bình thường chắc không không có sức chống cự đâu nhỉ.
Chỉ tiếc rằng, là cô gặp Lý Trọng Mạnh trước.
Lễ họp báo sau khi tôi bước vào, lại tiến hành thêm hơn tiếng đồng hồ nữa.
Khi cánh phòng viên hỏi xong câu hỏi cuối cùng, dự báo trước rằng lễ họp báo đang chuẩn bị đến hồi kết, Lý Trọng Mạnh đột nhiên nói: “Ngày hôm nay, còn có một việc vô cùng quan trọng trong cuộc đời mà tôi muốn tuyên bố.”
Anh nói đến đây, tôi đã biết ngay anh muốn làm gì rồi.
Nói tiếp, Lý Trọng Mạnh quay đầu sang, nhìn về phía tôi, men theo bậc thềm đi xuống, từng bước từng bước tiến về phía tôi.
Lúc này, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía tôi.
Trong chốc lát, tôi liền biến thành tâm điểm chú ý của cả hội trường.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!
Lý Trọng Mạnh bước đến bên cạnh tôi, kéo tay tôi.
Tôi biết mình không thể nào từ chối, chỉ có thể thuận theo lực kéo của anh đứng lên, sau đó để anh kéo tôi lên trên bục phát biểu.
Đối mặt với nhiều máy quay, nhiều phóng viên như vậy.
Lý Trọng Mạnh nói: “Tôi muốn tuyên bố với mọi người một chuyện, vị này là vợ chưa cưới của tôi, Sa Điệp.”
Anh nói xong liền nói thêm một câu: “Đây là người phụ nữ tôi yêu nhất cuộc đời này, hôm nay chúng tôi sẽ làm lễ đính hôn, mong mọi người chúc phúc!”
Vừa dứt lời, cả hội trường rộ lên tiếng hoan hô sôi nổi.