Khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh thả vào bồn tắm!
Nước ấm trong nháy mắt thấm ướt toàn bộ quần áo của tôi!
Khi cả mặt tôi sắp bị chìm xuống nước, một cánh tay đã kịp thời giữ cơ thể của tôi lại, kéo tôi ra khỏi mặt nước!
Tôi vừa định quay mặt lại nói vài câu oán trách thì bỗng nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh ấy vang lên ngay bên tai. “Hoặc là cùng nhau tắm. Hoặc là em ra ngoài, anh tự mình tắm.”
“Vậy anh tự tắm đi, em ra ngoài đây.”
Tôi không chút do dự nói ra.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Thực ra cả người tôi đều đã ướt hết cả rồi. Cứ thế đi ra chắc chắn là không thể nào.
“Được. Vậy em đi ra đi.”
Lý Hào Kiệt cũng không giữ tôi lại.
Có điều, tuy rằng anh ấy nói như vậy, nhưng cánh tay lại vẫn giữ chặt tôi, không hề có ý buông ra.
Tôi đẩy cánh tay của anh ấy nhưng không được, liếc xéo nhìn anh ấy một cái rồi giả vờ giận dỗi: “Anh buông tay ra đi. Anh không buông ra em làm sao đi ra được chứ.”
“Được.”
Anh ấy nghe tôi nói như vậy, cũng trực tiếp buông tay.
Vừa nãy anh ấy kéo tôi lại, bây giờ vừa thả ra tôi liền ngã luôn ra phía sau.
Tôi vội vã túm lấy thành bồn tắm, tốn bao công sức mới quay mặt lại nhìn anh ấy mà hỏi, “Anh làm ướt hết quần áo của em rồi. Anh phải lấy bộ khác tới cho em thì em mới ra được chứ.”
“Ừ.” Lý Hào Kiệt gật nhẹ đầu, “Phòng thay đồ bên cạnh có một tủ quần áo. Trong đó toàn bộ đều là quần áo anh chuẩn bị cho em đó. Em tự đi đi, chọn gì tùy thích.”
Lời của anh ấy khiến tôi hơi giật mình.
Cả một tủ quần áo đều là chuẩn bị cho tôi ư?
Làm thế là có ý gì đây…
Tôi ngồi thẳng dậy, hai tay vòng qua eo anh ấy, cúi đầu nhìn anh ấy, nâng tay cởi từng cúc áo. Tôi vừa cởi vừa nói: “Thôi vậy, em không ra nữa, ở lại với anh vậy. Anh xem đi, anh rời xa em, ngay cả tắm rửa cũng khiến người khác phải lo lắng. Em đâu nhẫn tâm rời đi chứ.”
“Hừ.” Anh ấy khẽ nhếch khóe môi, “Hai tuần trước không phải vẫn là anh tự tắm à.”
“Thế mà hôm nay anh còn ngã?”
Tôi vừa dứt lời đột nhiên ý thức được gì đó.
Sao lại trùng hợp như thế được? Tôi chưa đi, đứng ở trước cửa lại trùng hợp nghe thấy tiếng anh ấy bị ngã.
Sau đó những chuyện tiếp theo cứ thế mà diễn ra …
Nghĩ lại thì cánh cửa này cách âm tốt như thế, cho dù Lý Hào Kiệt bị ngã trong phòng tắm thì dù động tĩnh có lớn thế nào đi nữa tôi cũng không thể nghe thấy được mới đúng chứ.
Hơn nữa chuyện vừa rồi, nếu xảy ra chậm hơn hai giây thì có khả năng tôi cũng chẳng thể nghe thấy.
Vậy cũng tức là nói…
Nhất thời trong đầu tôi xuất hiện vô số phỏng đoán, nhưng tất cả những phỏng đoán này đều ám chỉ một chuyện…
“Anh…” Tôi đang định nói, người đàn ông trước mặt lại đột nhiên giơ ngón tay trỏ thon dài lên, che miệng tôi lại.
Ngăn cản tôi nói tiếp.
Nhưng mà đôi mắt sâu thẳm của anh ấy đã nói cho tôi biết đáp án rồi.
Hóa ra, anh ấy cũng muốn giữ tôi ở lại.
Tôi còn chưa kịp nói, anh ấy đã lại vòng tay qua eo tôi, dùng vẻ mặt cực kì nghiêm túc đối mặt với tôi, ánh mắt mang theo sự thành khẩn và quyến luyến, “Em quyết định ở lại ư? Nếu như em đã quyết định, vậy sau này em sẽ không còn cơ hội để rời đi nữa đâu.”
“Ai nói em muốn đi chứ! Em…”
“Em đừng nghĩ rằng y học bây giờ phát triển, chỉ cần anh làm phẫu thuật xong liền có thể đứng dậy được. Hiện tại anh nói rõ cho em biết, chân của anh bị tổn thương đến hệ thần kinh, ba tháng sau cần phải đi làm phẫu thuật. Nhưng dù chuyên gia giỏi cỡ nào, phương pháp chữa trị tốt đến đâu đi nữa thì phẫu thuật vẫn có nguy hiểm, vẫn có tỉ lệ thất bại. Mà một khi phẫu thuật thất bại thì anh cũng không thể nào đứng dậy được nữa. Hơn nữa, cũng có khả năng không thể cho em một sinh hoạt hôn nhân hạnh phúc nữa.”
Tôi vừa định nói chuyện Lý Hào Kiệt đã cắt ngang.
Anh nói rất chậm, cả một đoạn đều nói cực kì nghiêm túc.
Đặc biệt là lúc cuối cùng nói đến “sinh hoạt hôn nhân” anh còn cố tình nhấn mạnh thêm vào nữa. Tôi biết điều mà anh ấy muốn nói với tôi là gì.
Tôi nắm lấy tay của anh ấy, còn nhìn anh ấy với ánh mắt kiên định, “Em, Tống Duyên Khanh, Sa Điệp. Mặc kệ là thân phận nào đi nữa, cả đời này em chỉ yêu một mình Lý Hào Kiệt . Lúc anh cần em, em sẽ luôn ở bên cạnh anh. Cho dù anh vĩnh viễn cũng không thể đứng dậy được nữa, em cũng vẫn ở cùng anh, không rời không bỏ.” Cuối cùng, tôi lại nói thêm một câu: “Lời thề này có hiệu lực cả một đời.”
Tôi vừa dứt lời, anh ấy liền vươn tay, chủ động giúp tôi cởi cúc áo, cũng không quên nói, “Còn không cởi thì nước cũng nguội. Đến lúc đó em sẽ bị cảm, mà anh như vậy cũng không thể chăm sóc cho em cẩn thận được.”
Nghe lời nói của anh ấy, sống mũi tôi cay cay.
Lần tắm này giống như dự đoán, tốn thời gian rất dài.
Đợi đến khi tắm xong, tôi đi ra trước. Đi vào phòng thay đồ tôi mới phát hiện tủ quần áo mà Lý Hào Kiệt vừa nói bâng quơ rằng “phòng thay đồ có cả một tủ quần áo dành riêng cho em.”
Anh ấy lại không nói đó là cái tủ lớn nhất.
Tôi mở cửa tủ ra phát hiện tất cả những thứ mà mùa này có thể mặc được đều treo đầy bên trong.
Từ nội y, đến các loại tất chân dày mỏng khác nhau. Còn có cả các loại đồ ngủ, sơ mi, váy vóc… cực kì nhiều.
Thứ gì cũng có.
Tôi nhìn những bộ trang phục này, nhất thời lại hơi ướt khóe mắt.
Hóa ra anh ấy đã chuẩn bị xong từ sớm rồi. Nếu như tôi rời đi, có lẽ tôi cũng không thể nhìn thấy tất cả những thứ này.
Đúng là tên ngốc mà.
Nhìn đống đồ trước mặt, tôi nhịn không được mà mắng thầm.
Chọn đi chọn lại, tôi quyết định mặc một bộ váy dài thoải mái mặc ở nhà. Sau đó mới lấy cho Lý Hào Kiệt một bộ quần áo ở nhà thoải mái mang đến phòng tắm.
Tôi vừa đi vào phòng tắm đã thấy anh ấy khoác một chiếc khăn tắm màu xanh, cũng đã ngồi yên trên xe lăn rồi.
Sắc mặt vô cùng bình thản, có vẻ như muốn chứng minh cho tôi thấy rằng anh vẫn có thể tự làm được mọi thứ. Cũng càng chứng minh phỏng đoán vừa rồi của tôi.
Tôi cầm một chiếc khăn lông, giúp anh ấy lau tóc, sau đó đẩy anh ấy ra ngoài.
Đến khi tôi đẩy xe lăn ra ngoài, lại thấy anh ấy cực kì thành thục mà ra khỏi xe lăn ngồi lên giường. Anh cầm lấy quần áo trong tay tôi, vừa mặc vừa nói: “Thực ra thời gian này anh đã có thể tự chăm sóc tốt cho mình rồi.”
“Vậy mỗi ngày anh và Giang Linh ở trong phòng đến mấy tiếng là làm cái gì?”
Tôi cố ý tỏ vẻ tức giận mà hỏi.
Thực ra lúc trước có một lần tôi đã lén lút theo dõi Giang Linh, xác nhận cô ta đi vào phòng Lý Hào Kiệt nên mới cảm thấy cực kì đau khổ.
Anh ấy thấy tôi giận, nghiêng người qua kéo tôi ôm vào lòng, nói: “Nếu anh nói rằng anh bắt cô ta tự soi gương rồi mặc quần áo như vẻ mới làm tình xong, em có tin không?”
“Hả?” Tôi ngơ ngẩn cả người, “Sao anh nhàm chán thế hả!”
“Không nhàm chán mà.” Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, cực kì nghiêm túc nói, “Anh đang giúp cô ta nâng cao năng lực nghiệp vụ mà thôi. Đối với công tác sau này của cô ta có trợ giúp rất lớn đó.”
“Hả? Anh có ý gì thế?”
Tôi không hiểu ý anh ấy.
Việc này thì liên quan gì tới năng lực nghiệp vụ chứ?
Lý Hào Kiệt cúi đầu khẽ hôn lên trán tôi, “Xin lỗi em. Anh xin lỗi vì những chuyện anh đã làm trước đây. Thực ra anh cũng biết rằng anh đã như vậy thì không nên làm liên lụy đến em nữa. Nhưng mà anh thực sự đã không để ý tới cảm nhận của em.”
“Đương nhiên rồi. Chuyện yêu đương này nếu như tự mình có thể kiềm chế được thì ngay từ khi bắt đầu em đã không cho phép mình yêu thương anh!”
Tôi quả quyết tuyên bố.