Tôi không biết nên trả lời thế nào, đến tuổi này rồi mà nói không sinh hoạt vợ chồng thì cũng dị. Nhưng nếu nói có… tôi thật sự không nói được khi ở trước mặt Lý Hào Kiệt.
Tôi cảm giác được bàn tay đặt trên vai tôi của Lý Trọng Mạnh hơi siết, tôi nhìn về phía anh ta.
Anh ta bỗng hôn lên trán tôi và cười: “Xin lỗi em, biết em ngượng thì đáng lẽ anh không nên nói chuyện này trước mặt mọi người mới phải.”
“Vâng…” Tôi khẽ gật đầu như cam chịu.
Tôi cứ tưởng đề tài này đến đây là kết thúc, nào ngờ Lý Trọng Mạnh lại tiếp tục: “Nhưng mà chuyện này liên quan đến danh dự đàn ông, em mà không nói thì người ta lại nghĩ anh không được mất.”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi vừa dịu dàng lại vừa đầy mong đợi, như đang chờ tôi khẳng định anh ta.
Tôi có hơi bối rối, thực ra cũng chỉ cần nói vài ba câu thôi là được, tôi đang tính mở miệng thì Lý Thục Bạch lên tiếng: “Đã là chuyện riêng tư thì có nhất thiết phải nói trong bữa ăn thế này không?”
Bà ta lên tiếng là coi như chấm dứt đề tài này luôn. Ai cũng biết Lý Thục Bạch đã ly hôn nhiều năm, hình như cũng không có bạn trai, chắc chắn đời sống tình dục rất đơn điệu. Giọng bà ta khi nói câu đó có hơi cáu gắt nên không ai dám nhiều lời thêm.
Đồ ăn được bưng lên, mọi người đều nói chuyện làm ăn, cũng quan tâm đến vấn đề kết hôn của tôi và Lý Trọng Mạnh, nhất là Lý Nam Hào cứ nhấn mạnh sau khi kết hôn, hai chúng tôi phải sinh thật nhiều cháu cho ông.
Rượu quá ba lượt, phục vụ lại lên rót rượu cho Lý Nam Hào, tôi và Lý Trọng Mạnh chúc rượu cho ông.
Lý Nam Hào uống xong thì vỗ cánh tay Lý Trọng Mạnh: “Thằng ba này, chuyện của con luôn là chuyện lớn trong lòng ba, giờ con đính hôn rồi thì ba cũng yên tâm, ngày mai chúng ta định ngày kết hôn luôn đi con, tốt nhất là nội trong nửa năm, hoặc là cứ sinh một đứa trước khi cưới, cháu nó sinh ra rồi thì sang năm làm đám cưới.” Dường như ngoài việc thúc đẩy tăng dân số cho nhà họ Lý thì Lý Nam Hào không biết nói gì khác.
Ông nói không biết bao nhiêu lần trong tối nay, tôi nghe nhiều cũng quen.
Lý Trọng Mạnh ôm tôi vào lòng, cúi đầu nhìn tôi và cười rất dịu dàng, “Em nghe thấy chưa? Đêm nay chúng ta lại cố gắng nhé.”
Tôi đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.
Chúng tôi chúc rượu cho Lý Nam Hào xong, Lý Hào Kiệt vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng: “Cháu có chuyện này muốn nói với ông nội ạ.”
“Sao?” Lý Nam Hào nhìn anh cười hiền từ: “Lâm Tuyền có thai hả? Ông sắp được bồng chắt rồi phải không?”
“Không ạ.” Lý Hào Kiệt phủ nhận, nhìn về phía tôi: “Chiều nay cháu và Lâm Tuyền đã lo liệu xong thủ tục ly hôn.”
Ly hôn ư? Tôi nghe như sét đánh giữa trời quang. Tôi nhìn Lý Hào Kiệt với ánh mắt không thể tin nổi, trong đầu thì loạn hết cả lên.
Tại sao anh lại làm vậy? Anh làm vậy để làm gì?
Mọi người ở đây cũng kinh ngạc không kém gì tôi. Nhất là Lý Trọng Khánh, ông ta tát thẳng vào mặt Lý Hào Kiệt: “Thằng ranh này! Mày đang đùa gì vậy hả, chuyện này mà mày cũng dám mang ra để đùa sao?”
Lý Nam Hào cũng chưa hết sững sờ.
“Con không nói đùa.” Lý Hào Kiệt nói xong bèn lấy một cuốn sổ màu đỏ trong túi ra, rất dễ nhìn thấy mấy chữ “giấy ly hôn” trên sổ.
Khi Lý Hào Kiệt nói những lời ấy, tầm mắt của anh không hề rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
Lý Trọng Khánh giật lấy giấy ly hôn rồi mở ra xem, sau đó xé tan nó thành mảnh nhỏ rồi ném xuống đất: “Thằng bất hiếu! Giờ thì mày muốn làm gì hả? Mày xem giờ Hào Thiên đã thành thế này rồi, mày còn ly hôn với Lâm Tuyền? Mày không cần cái công ty này nữa phải không?”
Lý Hào Kiệt nhìn ba mình, bình tĩnh đáp: “Cũng vì Hào Thiên đã thành ra thế này nên con mới ly hôn với Lâm Tuyền, con không cần dựa vào đàn bà, cũng không thể để Hào Thiên làm liên lụy cô ấy được.”
“Mày nói nhăng nói cuội gì đấy hả?” Lý Trọng Khánh sắp tức chết rồi: “Mày nói xem rốt cuộc là mày muốn gì? Lâm Tuyền có gì không tốt chứ hả? Mày có cần tao nói hết mấy chuyện mày làm năm nay ra không? Lâm Tuyền không quan tâm điều gì mà lấy mày, vậy mà giờ mày đòi ly hôn với nó!”
Lý Hào Kiệt đứng đó im lặng hứng chịu cơn thịnh nộ của ba mình, dường như anh chẳng có ý định phản bác
Anh càng như vậy thì Lý Trọng Khánh càng tức hơn, song thái độ ông ta thay đổi như lật bàn tay, ông ta cười lạnh nhìn con trai mình: “Mày định bảo cả nhà giúp mày chứ gì? Tao nói cho mày biết, tao sẽ không để một ai giúp mày hết! Mày thích cho Tống thị nát bét thì tao chiều!” Lý Trọng Khánh nói xong bèn quay ra nói với Lý Trọng Mạnh và Lý Thục Bạch: “Hai người không ai được giúp nó!” Sau đó quay ra nói với Lý Nam Hào: “Ba cũng đừng giúp nó, mấy năm nay chiều hư nó rồi.”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt mà lòng đầy bất an. Sớm không ly hôn muộn không ly hôn mà nhè đúng đêm trước lễ đính hôn của tôi và Lý Trọng Mạnh mà tuyên bố ly hôn. Tôi quá rõ mục đích của Lý Hào Kiệt rồi.
Lý Hào Kiệt nhìn lướt một vòng rồi nói rất thản nhiên: “Cháu không cần ai giúp cháu cả, chỉ cần đừng hại cháu là cháu đã cảm ơn lắm rồi.”
“Hại ư? Ai hại cháu?” Lý Thục Bạch nhìn Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt quay đầu nhìn Lý Trọng Mạnh mà không nói gì, Lý Trọng Mạnh lên tiếng trước: “Kiệt à, cháu làm vậy đâu được, ly hôn có phải trò đùa đâu mà dễ dàng quyết định như vậy?”
“Vâng.” Lý Hào Kiệt đi vòng qua bàn đến trước mặt Lý Trọng Mạnh: “Vậy nên giờ cháu muốn cam kết với chú một chút, không biết chú ba có nể mặt cháu không?”
“Được chứ.” Lý Trọng Mạnh đồng ý không chút do dự.
Hai người đàn ông, một người lạnh nhạt, một người thì mỉm cười, nhìn qua thì có vẻ Lý Trọng Mạnh bình tĩnh hơn.
“Thôi.” Lý Nam Hào không nhịn được bèn lên tiếng, ông nhìn Lý Trọng Khánh và Lý Thục Bạch: “Hai đứa ra ngoài đi.”
“Bọn con á?” Lý Trọng Khánh bất ngờ.
Lý Nam Hào gật đầu: “Đúng, hai đứa ra ngoài đi, ba có chuyện muốn nói với ba đứa này.”
Lý Thục Bạch là phụ nữ nên nhạy cảm hơn, chỉ cần nghe ba mình nói vậy là nhìn vào tôi ngay, trông bà ta như vừa biết được chuyện khôi hài gì vậy: “Chẳng lẽ em dâu đây lại có sức quyến rũ mạnh mẽ đến thế?”
Lý Trọng Khánh nghe vậy cũng hiểu ngay, ông ta nhìn tôi thật kỹ, như thể muốn xuyên thấu tôi luôn vậy. Lát sau, ông ta nói: “Cô, cô trông rất giống vợ cũ của thằng Kiệt.”
“Bảo sao.” Lý Thục Bạch cười lạnh: “Cái giống đàn ông, lúc có trong tay thì không biết quý trọng, đến lúc mất đi lại phát điên đi tìm vật thay thế. Lần đầu tôi thấy Sa Điệp đã biết không phải dạng vừa rồi, y như rằng!”
Lý Trọng Khánh cũng nói: “Thế thì đính hôn nỗi gì nữa, người như cô ta không thể vào nhà họ Lý được, tôi không đồng ý!”
Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!
Lý Trọng Khánh rất quan tâm con trai mình. Tôi có thể sẽ làm nhiễu loạn ý chí của Lý Hào Kiệt nên ông ta không chấp nhận tôi là đúng.
Lý Nam Hào nghe hai đứa con của mình nói xong bèn sẵng giọng quát: “Ra ngoài!” Ông quay ra nhìn tôi: “Cô cũng ra đi.”