Nghe anh ấy nói như vậy trong lòng tôi có một chút chua xót.
Nhưng mà tôi hiểu được mọi thứ này chỉ là làm để tôi thấy.
Mặc dù hiểu nhưng mà tôi vẫn không nén được nỗi buồn.
Mắt tôi cụp xuống, cũng trở lại với vẻ mặt lạnh lùng giống như anh ấy: “Vậy ngày mai tôi sẽ đi”.
“Bây giờ đi.”
Anh ấy nghe tôi nói như vậy ngay lập tức lạnh lùng nói.
Tôi ngước mắt nhìn anh ấy, mở miệng nói: “Tôi và Giang Linh không ở cùng phòng, cũng không có giao tiếp gì, hơn nữa tôi đều đeo khẩu trang, ở lại một đêm nữa, sẽ không lây bệnh cho cô ta.”
Trang viên cách thành phố có một đoạn, một chút nữa tôi vẫn còn công việc, nếu như bây giờ đi bệnh viện, đêm nay lại bị lãng phí rồi.
Không thì ngày mai đi.
Nếu như có thể quay về sớm một chút, vẫn có thể làm việc một lúc.
“Không được.”
Nghe tôi nói xong anh ấy quyết liệt từ chối.
Trong lòng của tôi hơi lạnh lẽo, nhìn anh ấy, hỏi những lời trong lòng với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Này anh, anh thật sự lo lắng cho cô ta, hay là mượn lời quan tâm cô ta thật ra là để lo lắng tình trạng bệnh của tôi sẽ nặng thêm”
Tôi cố ý nói như vậy, thật ra chính là muốn xem Lý Hào Kiệt trả lời như nào.
Mặc dù trong lòng tôi nghĩ rằng Giang Linh và Lý Hào Kiệt đang diễn trước mặt tôi nhưng mà cảnh diễn này nằm ngoài một số dự đoán của bản thân thôi tôi, vốn dĩ không có bất cứ bằng chứng nào để chứng minh.
Tôi bây giờ cần một vài bằng chứng, ngay cả khi chỉ là một cụm từ, để tôi tin rằng Lý Hào Kiệt đang làm việc diễn xuất này với mục đích là để đuổi tôi đi.
Thật ra trong lòng anh ấy là đang quan tâm tôi.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt đen sâu như giếng cổ ngàn năm, không có bất kỳ gợn sóng, mở môi nhạt nhẽo : “Quan tâm cô ta.”
Bốn từ rất ngắn gọn.
Thậm chí một câu giải thích cũng không có.
Đúng là phong cách của Lý Hào Kiệt.
Tôi nhìn không ra bất cứ manh mối nào chỉ có thể đi vòng qua xe lăn của anh ấy, hướng đi đến căn phòng vừa đi vừa nói: “Anh yên tâm, hôm nay tôi sẽ tránh mặt cô ta.”
Bỏ đi, tôi đấu với Lý Hào Kiệt, suy cho cùng không phải là đối thủ của anh ấy.
Tôi vừa đi được hai bước cánh tay đột nhiên bị kéo lại, tôi quay đầu, anh ấy dùng sức trực tiếp ấn tôi ngồi lên đùi anh ấy, khuôn mặt tuấn tú áp tới.
Anh ấy đem khẩu trang của tôi tháo ra, một tay ấn chặt sau gáy tôi, đôi môi mỏng áp lên môi tôi, một giây sau đó, hơi thở mạnh mẽ đã xâm chiếm vào bên trong!
Lúc đầu tôi có chút rối trí, nhưng mà hơi thở quen thuộc rất nhanh khiến tôi chìm đắm, tôi vòng tay ôm cổ anh ấy và đáp lại.
Nụ hôn của anh ấy ngày càng sâu, tôi chỉ cảm thấy toàn thân đều trở lên nóng bừng.
Trong lòng trỗi dậy hy vọng.
Lẽ nào Lý Hào Kiệt là……
Khi đang suy nghĩ hưởng thụ nụ hôn này thì anh ấy ngầng đầu, rời khỏi nụ hôn, nhìn tôi, từng chữ từng chữ nói: “Bây giờ, tình trạng bệnh của cô có thể truyền nhiễm cho cô ấy rồi, nhanh chóng đi điều trị đi.”
Một câu nói giống như một khay nước đá tưới xuống.
Một lúc, tôi có một chút hồ đồ.
Nhìn anh ấy mở miệng, nói không rõ ràng: “Vậy anh có thể không hôn tôi, tôi sẽ không lây bệnh cho cô ta”.
Theo tôi thấy, Lý Hào Kiệt làm như vậy không phải là để tôi đi chữa bệnh thôi sao?
Không tự nhiên hôn tôi lại đi nhắc tới cô ta.
Sự việc này nghĩ sao đều cảm thấy là đang vẽ chuyện.
Lý Hào Kiệt đẩy tôi ra: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô nghĩ gì, tình hình bây giờ của cô, ở lại đây, chính là một loại virus truyền nhiễm, tôi không yên tâm.”
Cái lý do này rất gượng ép.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống Lý Hào Kiệt trên xe lăn cảm thấy có một chút buồn cười: “Này anh, nếu như anh quan tâm tôi thì trực tiếp nói với tôi, tôi ngày mai sẽ đi khám bệnh, loại hành vi ấu trĩ này của anh chỉ khiến tôi cảm thấy….”
“Quan tâm cô?” tôi vẫn chưa nói xong thì bị Lý Hào Kiệt ngắt lời, trong ánh mắt anh ấy có vài phần lạnh lùng, điều khiển xe lăn quay lại và nói: “Đối với tôi mà nói cô chính là không có giá trị.”
“Thật không?” Ngay tại lúc này, tôi đều không tin, nói một câu: “Hay là anh để tôi tận mắt nhìn thấy anh và Giang Linh làm cái đó, tôi nhìn thấy rồi, tự nhiên lòng đã chết”.
Đúng.
Trừ khi tôi tận mắt nhìn thấy tất cả.
Lý Hào Kiệt hơi nghiêng đầu.
Cũng có thể là trùng hợp, lần này Giang Linh từ ngoài xa đến đây gặp Lý Hào Kiệt, giống như một con chim vui vẻ thông thường chạy qua đây, ngồi xổm trước mặt anh ấy, bộ mặt vui vẻ nũng nịu: “Anh sao lại ở đây? em vừa tìm anh mất nửa ngày.”
“Phải không?” âm thanh của anh ấy đầy sự dịu dàng, giơ tay chạm vào tóc của cô ta, đem mặt cô ta đến trước mặt mình, cúi người hôn xuống.
Giang Linh ban đầu giường như có một vài sự ngạc nhiên, ánh mắt cô ta nhìn tới tôi, sau đó vòng tay ôm cổ anh ấy.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy mắt của hai người ở góc độ đó, vị trí bên dưới đều đã bị cánh tay Giang Linh che lấy.
Mặc dù như vậy, ở góc độ đó, tôi cũng có thể khằng định bọn họ đã hôn rồi.
Âm thanh nồng đượm của nước bọt cách không xa truyền tới, giống như một con dao đâm xuống trái tim tôi.
Trước đây tôi đối với Lý Hào Kiệt không để ý, bây giờ toàn bộ đã phản tác dụng trên cơ thể mình
Hóa ra, nhìn thấy người đàn ông của mình và phụ nữ khác như vậy là loại cảm giác như này
Tôi cắn chặt môi, xoay người lập tức rời đi.
Trở về đến phòng, tôi mở máy tính bắt đầu công việc, nhưng mà, dù cho nhìn chăm chú vào máy tính nhưng trong đầu đều là hình ảnh của Lý Hào Kiệt và Giang Linh hôn nhau.
Tôi nhìn vào màn hình, tự nói một mình: “ Lý Hào Kiệt, anh như vậy chính là hy vọng tôi rời đi phải không?”.
Như này là muốn ép tôi rời đi phải không?
Nếu như tôi đi rồi, anh ấy sẽ không hối hận chứ?
Tim tôi đau như muốn chết, sự tin tưởng vững chắc trước đây lần này đã bắt đầu bị lung lay rồi.
Nói thật, Giang Linh trẻ, đẹp, da tốt, có lẽ Lý Hào Kiệt đã thử qua cỏ tươi non, sau đó so sánh, có thể thật sự phát hiện ra rằng tươi ngon ngot, dịu dàng tự nhiên ăn rất ngon.
Cho nên tôi mới trở thành không có giá trị.
Tôi nhìn vào cái lịch ở góc dưới bên phải của máy tính, còn hai mươi ngày thì đến tháng ba rồi.
Nếu hai mươi ngày nữa tất cả mọi thứ đều như vậy không thay đổi vậy tôi sẽ từ bỏ, tôi sẽ rời đi.
Cuộc sống của Lý Hào Kiệt không có liên quan đến tôi nữa.
Bởi vì trong lòng đều là việc của Lý Hào Kiệt, không có tâm trạng làm việc, cuối cùng tôi vẫn là tắt máy tính, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, miệng khô như sắp chết.
Tôi đứng dậy đi lấy nước, vừa đi được một bước thì cảm thấy rất chóng mặt, va đầu một cái lên tường.
Tôi ngồi trên mặt đất, nghỉ ngơi được một lúc mới trở lại phòng bếp lấy nước, uống xong tôi trở về đo nhiệt độ cơ thể
39 độ
Đang yên lành, làm sao lại bị sốt rồi?
Tôi cuộn trong chăn ở trên giường run rẩy, vốn dĩ căn phòng ấm áp nhưng lúc này tôi cảm thấy giống như một nhà băng.
Tôi dốc sức ho, cũng có lẽ liên quan đến việc quá lạnh, tôi thì cảm thấy chưa đến mức ho, phổi đau như kim tiêm.
Vì để bản thân không ho, tôi dốc sức uống nước, mặc dù vậy cơn ho vẫn không ngừng, còn phun ra rất nhiều nước .
Khi tôi đang đau không thể tả được.
“ Cốc cốc cốc”
“Chị sa, chị có sao không?”
Ngoài cửa, truyền đến tiếng của Giang Linh
Lần này, tôi cũng không quan tâm đến điều gì khác nữa, cuộn chăn đứng dậy, đem cửa mở ra nói: “Tôi, tôi hình như bị sốt rồi.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!