Lý Trọng Mạnh không đồng ý, đứng trước mặt tôi lên tiếng: “Chuyện của em, 100% anh đều để trong lòng, với lại anh từng nói, đây đều là những điều anh nên làm cho em.”
Người đàn ông đứng đó, đèn hành lang màu trắng bị che ở sau anh, anh nhìn tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy.
Nhất thời, tôi lấy sức can đảm nói, “Rốt cuộc anh có làm chuyện phạm pháp gì không? Trước đây tôi từng trộm nghe được lời của ông Lý, nói những chuyện anh làm trước đấy, đều là ông ấy giúp anh giải quyết. . .”
Nghe được lời tôi, vẻ mặt thong dong của Lý Trọng Mạnh cuối cùng hơi thả lỏng, chốc lát rồi mới nói, “Lên xe trước đã.”
Trên đường xuống tầng, tôi đi đằng sau anh ấy, nhìn bóng dáng cao to của người đàn ông, trong lòng hỗn loạn đoán xem tý xuống dưới anh ta sẽ nói gì.
Đoạn đường này tựa như rất dài.
Cuối cùng cũng đến gara xe.
Chúng tôi lên xe, Lý Trọng Mạnh khởi động xe trước, mở điều hòa xong mới quay về hướng tôi, “Trước đây anh vì vấn đề tài chính, anh cho phát hành loại thuốc chưa hoàn thành kiểm nghiệm lâm sàn giai đoạn 3.”
Thực ra tôi nghe cũng không hiểu lắm, tôi nhìn anh ta, mắt chớp chớp, “Cái đó, có hậu quả gì không?”
“Hậu quả có thể rất là nghiêm trọng, cũng có thể không nghiêm trọng, phải xem tình hình cụ thể.” Lý Trọng Mạnh ngừng chút, giơ tay ra sửa sang lại mái tóc hơi loạn của tôi, nói tiếp, “Nhưng may, thuốc kia của anh không nghiêm trọng, trong lần bán sau, nó được chứng minh dù không trải qua kiểm nghiệm giai đoạn 3 nhưng cũng có thể thông qua.”
“Ồ. . .”
“Chẳng qua lần đó số anh may, sau này sẽ không thế.”
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, ánh mắt quyến luyến mà khẳng định.
Nhưng là người đàn ông ngụy trang rất tốt, có lúc tôi cũng không thể xác định là có lừa tôi không.
Suy cho cùng anh ta là người cực kỳ kín đáo.
Lý Trọng Mạnh thấy tôi không nói gì, ý cười ở khóe miệng càng sâu, “Anh biết em không tin anh, anh sẽ dùng hành động để nói với em, bởi vì chỉ có như vậy, em mới sẽ toàn tâm toàn ý giao bản thân cho anh, đúng không?”
“Vâng. . .” Tôi gật đầu.
Xem ra, cũng chỉ có thế vậy.
Ngày thứ hai, bởi vì Mưu Lan Tích có Mưu Đạo Sinh trông, nên tôi dùng cả một ngày mới cố gắng làm được hai bộ quần áo búp bê.
Tuy có chỗ chưa được hoàn mỹ, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn.
Hôm sau, Lý Trọng Mạnh có việc, một mình tôi đi thăm Mưu Lan Tích.
Lúc tôi tới phòng bệnh, còn chưa vào, cách một lớp thủy tinh ở cửa phòng bệnh thì nhìn thấy gian ngoài phòng bệnh đã thay đổi hình dạng.
Chỗ trống gian ngoài, giờ để một cái bàn sách.
Trên bàn để một vài cái bút bút mực và giấy.
Mà lúc này, Mưu Đạo Sinh đang cầm bút lông, vẽ trên giấy, Mưu Lan Tích ôm hai con búp bê trong lòng, ngồi bên cạnh nghiêm túc xem.
Tôi đứng một hồi, mới đẩy cửa vào.
Lúc cửa vừa đẩy vào, hai người đồng loạt nhìn về phía tôi, nhất là Mưu Lan Tích, mới có hai ngày không gặp, trên người bà tuy không có chút thịt nào, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
Thấy tôi, liền nhếch miệng cười.
Chứng tỏ bà ấy còn nhớ tôi.
Ánh mắt bà ấy trong veo sáng ngời, trông qua chẳng hề giống một người bệnh.
Tôi đi vào, giơ túi trong tay lên, nói với bà. “Dì Mưu, xem cháu mang gì đến cho dì này?”
Mưu Lan Tích không nói gì, nhưng ánh mắt dính trên túi trong tay tôi, ánh lên sự nghi hoặc.
Mưu Đạo Sinh bỏ bút lên giá, vẻ mặt tràn đầy vui mừng nói, “Đồ tốt gì vậy?”
Tôi đi đến sofa, chờ Mưu Lan Tích ngồi xuống mới lôi bốn bộ quần áo ra, nói với Mưu Lan Tích, “Nhìn mấy bộ quần áo nhỏ cháu làm này, thích không?”
Mưu Lan Tích vừa nhìn, cả người tràn ngập niềm vui, ra sức gật đầu, khi bà giơ tay ra lấy quần áo, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Tôi vội lấy khăn giấy trong túi xách ra, vừa giúp bà lau nước mắt, vừa nói, “Đừng khóc, nếu thích, sau này cháu vẫn có thể làm nhiều cái nữa.”
Mưu Đạo Sinh cũng lấy ra một bộ, lật qua lật lại nhìn đường may, không thể không cảm thán, “Không ngờ cháu còn làm được cái này.”
“Vâng, trước đây Tống Duyên Minh không đi học, cháu thay chị ấy đi, nhiều ít cũng học được chút.”
Tôi nói.
Mưu Đạo Sinh không biết Tống Duyên Minh là ai, ông ấy nghe tôi kể, cúi đầu nhìn một con búp bê trong đó, biểu cảm hơi buồn rầu.
Mưu Lan Tích không biết chúng tôi nói gì, chỉ là giơ tay ra nói, “Mặc quần áo.”
“Vâng.”
Tôi và Mưu Đạo Sinh cùng nhau giúp hai con búp bê của Mưu Lan Tích thay quần áo.
Quần áo của hai con búp bê này mặc vài chục năm, đã sớm rách bươm rồi.
Thay quần áo mới, cộng thêm việc đã giặt qua, hiện hai con búp bê dường như đã đẹp đẽ như lúc đầu.
Mưu Lan Tích ôm chặt hai con búp bê, nghiêng đầu, khóe miệng giương lên nụ cười, lẩm bẩm nói, “ Khanh Khanh, Minh Minh, chúng ta có quần áo mới rồi.”
“Bọn nó chắc chắn rất vui.” Tôi nhìn hai con búp bê kia.
“Ừm.” Mưu Lan Tích gật đầu, “Bọn nó nói bọn nó rất vui, nhất là Khanh Khanh, nó bảo nó cực kỳ thích cô.”
Khanh Khanh, đó không phải là chính tôi sao?
Tôi cúi đầu nhìn hai còn búp bê giống nhau kia, cười nói, “Cháu cũng rất thích nó.”
Mưu Lan Tích cúi đầu nhìn búp bê trong lòng, trên mặt bỗng lộ ra vẻ ưu thương, “Đáng tiếc, hồi đầu bọn họ không thích chúng ta, muốn đuổi chúng ta đi. . .”
Bọn họ?
Tôi và Mưu Đạo Sinh ánh mắt giao nhau, nhận ra chắc chắn bà đang nói chuyện trước đây.
Lưỡng lự chút, hỏi bà, “Ai ạ? Ai muốn đuổi bọn dì đi?”
“Là. . .” Mưu Lan Tích hơi ngẩng đầu, mắt nhìn hướng mặt đất, ánh mắt bỗng trở nên đờ đẫn.
Miệng há ra, nhưng rất lâu sau cũng không nói gì.
Sau một lát, ánh mặt đờ đẫn nãy lập tức biến thành hoảng loạn.
Bà kích động từ trên sofa đứng dậy, ôm hai con búp bê nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa, giơ tay muốn đẩy cửa ra!
Cửa phòng bệnh là bên đẩy bên kéo, bà rõ ràng là không biết, muốn đẩy cửa ra.
Tôi vội vàng chạy đến, sợ bà ra ngoài vừa vỗ về bà, vừa giữ bà lại, “Đừng kích động, chúng cháu sẽ không hại bà, chúng cháu. . .”
“Đừng đến đây!”
Lời tôi nói chưa xong, Mưu Lan Tích đột nhiên giơ tay ra, hung hăng gào tay tôi.
“Tiểu Điệp!” Mưu Đạo Sinh cũng chạy qua.
Mưu Lan Tích co quắp bên cạnh cửa, cả người phát run, trong mắt tràn đầy nước mắt nhìn chúng tôi, “Van các người, tha cho tôi, tha cho con của tôi được không, tôi chắc chắn sẽ không dây dưa với cậu ấy nữa, tôi đi, tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần con tôi thôi, các người tha cho tôi được không.”
Bà nói xong liền quỳ xuống đất.
Nhìn Mưu Lan Tích như vậy, khóe mắt tôi lập tức ẩm ướt, lời của bà, biểu cảm động tác của bà, giống như những cái kim sắc đâm vào tim tôi.
Tuy miệng vết thương không to, nhưng lại đau như thế.
Nhìn bà, tôi dường như thấy chính mình năm đó, muốn bảo vệ đứa con của mình, nhưng lại bất lực như thế.