Amanda khá cao còn mang cả giày cao gót mà người đàn ông túm lấy cô ta còn cao hơn rất nhiều.
Nhìn ra được còn cao hơn cả Lý Hào Kiệt.
Tôi nhanh chân bước qua, vừa bước đến đầu hẻm liền nghe thấy một tiếng bộp giống như là tiếng nắm đấm đánh vào người!
“đồ đê tiện, không phải mày nói thông tin nọ vô cùng chính xác sao!?”
Giọng người đàn ông nọ vang lên trầm đục xen lẫn lạnh lùng.
Tuy không nhìn thấy mặt nhưng tôi có thể cảm nhận được sự đáng sợ của anh ta.
Amanda run rẩy nói: “xin lỗi, cái đó, cái đó thật sự được chép từ máy tính của Dương Trung! em tận mắt chứng kiến Dương Trung in ra rồi niêm phong đem đi!”
“Bố đây không nên tin mày mới đúng!”
Anh ta nói xong, vọng ra vài tiếng đánh đấm đánh Amanda.
“áaa! đừng đánh nữa! Anh Kiệt, Anh Kiệt!” tôi nghe được tiếng khóc cầu xin của Amanda: “cho em thêm một cơ hội nữa, lần sau sẽ không thất bại nữa, van xin anh.”
“cơ hội?” anh ta nghe vậy cười to hai tiếng “mày còn không kịp hiểu được lời Lý Hào Kiệt nói hôm nay sao? Hắn ta nói “khiến cho tao vất vả hơn nữa ngày hôm nay mà vẫn công toi rồi!”, ý thằng chó đó đã sớm biết mày là gái của tao, lần này đưa mày đến đây là thằng chó đó muốn trả mày lại cho tao đó!”
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!
“Anh Kiệt, Anh Kiệt!” Amanda khóc lóc thảm thiết.
“Mẹ nó, gọi gì mà gọi.”
“Anh Kiệt!”
Người này là đối thủ của Lý Hào Kiệt sao? Tôi nhẹ đưa đầu ngó ra nhìn. Liền thấy người đàn ông tên gọi Anh Kiệt đứng đấy, Amanda quỳ trước mặt anh ta đang chủ động cởi dây thắt lưng cho anh ta, vừa cởi ra vừa nói: ‘Đừng bỏ em, anh không phải nói thích nhất lưỡi của em sao? Anh muốn nó phục vụ anh rồi chứ?”
nói xong liền thành thạo khẩu giao cho anh ta.
Anh ta ban nãy còn tức hăng liền nhắm mắt lại hưởng thụ vui sướng.
Mắt tôi trừng to nhìn đến đấy, cảnh tượng quá nóng bỏng khiến tôi nhìn muốn đui mù luôn.
Đang muốn bỏ đi liền thấy mặt Amanda nghiêng hướng về phía tôi, dọa tôi vội vàng thụt đầu lại, liền nghe giọng mắng của Anh Kiệt nọ vọng ra từ bên trong: “Tiếp tục đi!”
“Vâng!”
Amanda run rẩy trả lời hắn.
Tôi cũng không chắc Amanda có nhận ra tôi không nữa, có lẽ là không……
Dù sao đêm thì rất tối mà tôi lại còn mang khẩu trang và kính mát.
Tôi quay đầu đi về, nghĩ đến lúc trước còn lo lắng cho Lý Hào Kiệt khi anh để người đàn bà của đối thủ bên cạnh, đích thật là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Lý Hào Kiệt trong mấy năm nay nếu như không có tài thì sẽ không thành công đến như vậy.
Tôi về đến cửa khách sạn, từ xa đã nhìn thấy Lý Hào Kiệt đứng trong sảnh lớn của khách sạn, bên cạnh đứng Dương Trung còn có vài người nữa, nhìn lướt quá một lượt tôi đoán họ toàn là các ông chủ lớn.
Đồ xấu xí như tôi cũng không cần phải qua góp vui thêm phiền.
Lý Hào Kiệt và vài người nói chuyện phiếm, dường như nói đến cái gì. Lý Hào Kiệt liền móc điện thoại gọi điện.
Tôi vốn trốn trong một góc…
“Em có thể đi phía sau anh, giống chiếc bóng mộng du núp dưới ánh sáng…”Nhạc chuông du dương vọng ra từ túi xách.Thì ra người anh ấy gọi điện là tôi!
Tôi muốn tắt máy cũng không kịp nữa, ánh nhìn của anh đã hướng về tiếng chuông nhìn lại, anh nhìn thấy tôi, trong mắt không hề có sự tức giận nào cả.
Anh bình thản đi qua, “lôi” tôi đang trốn từ phía sau cây cột gần trước cửa ra rồi đi hướng về phía đám người nọ.
Trong đám người nọ có cả nam lẫn nữ, bọn họ đều mặc quần áo rất trang trọng.
Nam thì tóc tai gọn gàng ngay ngắn, nữ thì trang điểm tinh tế kỹ lưỡng.
Đặc biệt nhất là một cô gái trong đấy, mặc một bộ đầm dạ hội sắc rượu champagne sang trọng, cô khoác một chiếc áo choàng không tay, đầu tóc sóng lượn rất đẹp.
Thần thái sang chảnh.
Dù chỉ nhìn thoáng qua thôi, tôi thấy mình như hạt bụi nhỏ nhoi bên cạnh cô ta.
Tôi vô cùng không muốn xuất hiện trước mặt một người như vậy.
“Em, em đi trước đây!” tôi hoang mang mà lúng túng, giãy giụa khỏi tay anh rồi bước nhanh ra ngoài. Tôi không muốn anh mất mặt vì tôi. Lúc đấy trong đầu chỉ suy nghĩ được như vậy thôi.
Kết quả là suy nghĩ của tôi qua ngây thơ rồi, tôi cho rằng chạy là xong ai ngờ Lý Hào Kiệt nhanh chóng đuổi kịp, tôi bị anh ôm vào lòng: “được rồi, bình tĩnh, anh không ép em.”
“Em…”
“Đợi anh ở đây, anh đi nói với họ một tiếng rồi qua với em.”
Giọng anh ấm áp dỗ dành tôi. Anh dịu dàng đến như vậy.
Tôi buồn bã nhẹ gật đầu núp trong ngực anh giống như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt.
Lý Hào Kiệt xoay người đi về sảnh lớn.
Tôi đứng bên ngoài nhưng luôn cảm thấy có người như đang nhìn mình, liền quay đầu liền thấy cửa kính của một chiếc xe hơi màu trắng đang từ từ bật lên, có thể thoáng nhìn thấy một người ngồi bên trong với thân hình rất cao từ một nửa cửa kính còn lại chưa kịp bật lên đấy.
“Đi thôi.” Lúc còn đang mải nhìn chiếc xe màu trắng nọ, Lý Hào Kiệt đã từ phía sau đi tới, hỏi tôi: “em đã đi đâu về vậy, giờ muốn đi đâu chơi, anh đi cùng em nhé.”
“bởi vì thấy buồn nên tùy tiện ra ngoài đi dạo.” Tôi thuận miệng trả lời anh.
“Tốt lắm, anh đi với em.”
Lý Hào Kiệt đi bên cạnh tôi, anh ấy mặc một bộ comple trang trọng, thân hình anh thẳng tắp rắn rỏi, hai chân dài thẳng khiến cho bộ comple càng thêm nổi bật. Anh đi bên cạnh tôi, ánh mắt mọi người xung quanh bất giác cũng hướng về phía bên này.
Nghĩ đến việc vừa nãy, tôi không nhịn được xin lỗi Lý Hào Kiệt: “xin lỗi anh, vừa nãy hình như quấy rầy anh bàn chuyện làm ăn với người ta.”
“không sao, vốn dĩ đã thương lượng xong rồi.”Lý Hào Kiệt tự nhiên nói
có điều tôi đoán có lẽ là còn chưa bàn xong.
Anh ấy dạo bước được một lúc rồi nói với tôi: “ngày mai là ngày cuối rồi, buổi dạ tiệc đa số đều là người quen nên em cũng tham gia đi.”
“em…”
“đến nhé, đeo khẩu trang cũng không sao cả, anh chỉ muốn giới thiệu em với người ta thôi.” Lời anh nói khiến tôi ấm lòng: “vâng ạ”
Tôi đoán là anh đã đem việc này hứa với người ta. Nếu bây giờ tôi từ chối sẽ khiến anh rất khó xử nên đành đáp ứng.
Vào buổi trưa ngày hôm sau, Lý Hào Kiệt gọi một thợ trang điểm chuyên nghiệp đến.
người thờ trang điểm mặc bộ váy đẹp mắt uốn éo đi vào, tôi trừng trừng nhìn trong 2 giấy mới xác định được……anh ta là đàn ông!
Thợ trang điểm duỗi bàn tay kiểu cách, quan sát tôi rồi lắc lắc cái đầu: “chao ôi, thảo nào cho tôi nhiều tiền như vậy, thì ra là trường hợp yêu cầu cao à nha.”
Anh ta nói xong làm tôi có chút ngại ngùng.
Thợ trang điểm đưa tờ danh thiếp cho tôi, trên đấy viết là——Amy.
Không thể không thừa nhận, Amy thật sự là một người tài giỏi, anh ta dùng một thứ gọi là sáp da rồi dán vào một tầng quanh mũi và bên mặt trái để che khuất những vết sẹo trên mặt tôi. Rồi giống như đang điêu khắc vậy từ từ định hình cho phần mặt phía bên trái.
Định hình khoảng hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong xuôi cảhai bên mặt. Thậm chị khi soi gương tôi như một người bình thường vậy.
Điều này khiến tôi vừa mừng lại vừa sợ. Amy bắt đầu trang điểm cho tôi, sau đó các công đoạn trang điểm cũng xong xuôi. Hình như do khuôn mặt đã được định hình lại nên nhìn trở nên xinh đẹp hơn cả trước kia!
“quá, quá giỏi” tôi ngạc nhiên nhìn Amy, ngoại trừ sự khâm phục ra thì thật sự không còn cảm nghĩ gì khác dành cho Amy nữa cả.
Amy bất đắc dĩ lắc đầu: “đừng mừng sớm như vậy, hàng giả dù sao cũng là hàng giả, trừ cười mỉm ra thìcô cũng không được làm các biểu cảm khác, tất nhiên cũng làm không được; nhưng mà tránh va chạm mạnh nếu không sẽ bị lệch đó, nhớ chưa?’