Tôi tính tính ngày, quả nhiên ngày 24 tháng 11 tuần sau là đến sinh nhật Khương Thanh.
Ngày tháng trôi qua thật mau, chớp mắt mà đã một năm.
“Không có vấn đề gì, em bây giờ có tiền rồi, quà cáp tất nhiên là không thiếu phần chị.” Tôi cười đáp.
“Ok, thật là ngoan!”
Tôi và Khương Thanh trò truyện vài câu mới tắt điện thoại.
Nhưng vừa cúp điện thoại, lòng tôi chợt hơi thấy phiền não.
Tặng gì đây?
Về đến nhà, ngồi trước laptop, mở công cụ tìm kiếm tìm tìm kiếm kiếm, chợt nghe thấy giọng đọc từ phía sau vang lên: “Nữ cường nhân thành công trong sự nghiệp thích món quà như thế nào.”
Tôi giật nảy mình!
Quay đầu liền thấy Lý Hào Kiệt mặc đồ tây đang khom lưng sau lưng tôi, tầm mắt nhìn vào màn hình.
“Sinh nhật của ai?”
Lý Hào Kiệt thẳng eo vừa mở đai lưng vừa hỏi tôi.
“Khương Thanh.” Tôi cũng không có ý giấu diếm gì mà nói ra với Lý Hào Kiệt
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện
“Là cô ta à.” Lý Hào Kiệt trầm mặc một chút: “Em xem đi, nếu cần ra ngoài mua anh sẽ đi cùng em.”
Tìm tòi cả nửa ngày trên mạng, đa số ý kiến đều nói rằng, tâm tư bọn con gái đều là mềm như nước, đừng nhìn dù tỏ ra mạnh mẽ chẳng qua là dùng lớp áo giáp cứng che đậy, khiến cho người khác không nhìn thấy tâm hồn yếu đuối của mình mà thôi. Cho nên không cần thiết phải đối xử khác biệt đối với các chị ấy.
Tôi nhìn trúng một vài ý tưởng đến cả tôi cũng thích, chắc chắn Khương Thanh sẽ thích.
Thật ra nhiều năm trôi qua như vậy, mỗi khi tôi tặng quà cho Khương Thanh , trừ những món quà thích hợp với chị ấy, thì còn lại đa số các món quà đều là tặng theo suy đoán của tôi.
Tặng quà cho phụ nữ thì tất nhiên thích hợp nhất đó là túi xách.
Bởi vì khuôn mặt của tôi nên Lý Hào Kiệt đã tri kỷ dành một ngày để cùng tôi đi mua quà cho Khương Thanh.
Chúng tôi đi dạo cả trung tâm thương mại, nhìn một lượt túi xách hiệu.
Từng chiếc túi như đều chứa khuyến điểm vậy, chọn qua chọn lại cuối cùng quyết định mua một chiếc túi dây xích màu hồng.
Lúc tôi lấy túi đi tính tiền thì đi ngang một cái tủ trưng bày, bên trong là một đôi giày cao gót lấp lánh rất đẹp.
Đôi giầy đổi màu từ đầu đến gót, có hai màu.
Từ ánh mắt đầu tiên liếc thấy nó, trong lòng tôi liền biết, nó vô cùng thích hợp với Khương Thanh!
Tôi để lại túi xách dây xích vừa nãy, kéo Lý Hào Kiệt qua xem giầy, chợt nghe thấy có tiếng gọi từ bên cạnh: “Anh hai!”
Giọng nói này cho dù đã lâu không nghe thấy nhưng tôi vẫn nhận ra được.
Ngô Tiến An.
Nói ra cũng thật kì lạ, đã rất lâu rồi không gặp Ngô Tiến An, lần này ra ngoài mua quà cho Khương Thanh lại gặp được cậu ta.
Chẳng lẽ hai người này có duyên phận đặc biệt gì sao?
Tôi nghĩ vậy rồi ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Tiến An đang đứng không xa bên này, bên cạnh có một người phụ nữ đang ôm lấy cánh tay cậu ta…
Chớp mắt tất cả nghĩ ngợi trong đầu chợt tan thành mấy khói.
Hai người đó bước lại gần, người phụ nữ bên cạnh Ngô Tiến An thấy đôi giầy cao gót trong tay tôi liền nói: “Wow, Tiến An à, em cũng thích đôi giầy này.”
“Được, chúng ta mua nó.” Ngô Tiến An hào phóng nói, tiến tới hét lên với nhân viên cửa hàng: “lấy một đôi cho người phujh nữ của tôi.”
“Em muốn cỡ 37!”
Người phụ nữ đó hô lên.
Nhân viên nọ nghe xong làcỡ 37, liền cũng không đi vào kho lấy mà trực tiếp nói ra: “Thật xin lỗi, quý khách, đôi này là phiên bản số lượng có hạn, một cỡ chỉ có một đôi duy nhất, đôi số 37 đang được vị khách nữ này cầm trong tay.”
“Tiến An…”
Vừa nghe xong người nhân viên nọ nói, người phụ nữ kia liền lay lay cánh tay Ngô Tiến An, đôi mắt long lanh như chảy nước.
Ngô Tiến An chịu không nổi bộ dạng làm nũng của cô ta, tầm mắt nhìn về phía tôi, mặt nịnh hót nói: “Chị dâu à, đôi giầy này…là đôi chị muốn mang sao?”
“Không phải, là tặng cho người khác.”
Tôi ăn ngay nói thật.
Vừa nghe tôi nói vậy, Ngô Tiến An liền thấp giọng nói: “Chị dâu à, tặng quà cho người khác không quan trọng ở món quà mà quan trọng là tấm lòng người tặng, chị thấy đúng không?”
“Đúng vậy.” Tôi cũng không phủ nhận.
Ngô Tiến An gật gật cái đầu: “Chị thấy đó, cục cưng nhà em thích đôi giầy này, mà người chị tặng quà chắc cũng không đến nỗi nói với chị là cô ta chỉ muốn đôi này thôi, đúng không?”
“Đúng luôn.”
Tôi gật đầu đồng ý
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh Ngô Tiến An vẻ mặt liền kích động như bay lên, hào hứng ra mặt. Cô ta cho rằng việc này đã nói xong, giờ chỉ còn việc chuẩn bị tính tiền là xong.
Cô ta nhìn đôi giày trong tay tôi, hào hứng nói: “Vậy, vậy tôi thử giầy trước được không? Nếu không thích hợp với tôi, thì chị mua cũng không muộn.”
“Không được.” Tôi quyết đoán nói lời cự tuyệt.
“Cô!” Người phụ nữ đang định phát cáu, tầm mắt phiêu về hướng Lý Hào Kiệt liền ỉu xìu, rồi nhìn qua Ngô Tiến An: “Anh yêu à…”
Tôi giấu giầy vào phía sau lưng, cười nói: “Ngài Ngô à, tôi hỏi cậu một câu hỏi được chứ, nếu trả lời được, tôi liền xem xét nhường lại đôi giầy này.”
“Hỏi đi!”
Ngô Tiến An vừa nghe liền lên tinh thần nói.
“Cục cưng này của cậu, tên đầy đủ là gì vậy nhỉ?”
Tôi vừa đề ra câu hỏi, quả nhiên vẻ mặt của Ngô Tiến An giống y như tôi dự đoán, cứng lại rồi.
Lý Hào Kiệt cười khẽ.
Người phụ nữ kia cũng ý thức được vấn đề: “Tiến An, anh…”
“Biết rồi, biết rồi!” Ngô Tiến An nhìn về phía cô ta, cậu ta hít sâu một hơi, rồi lại hít sâu một hơi nữa, buộc miệng nói ra hai chữ: “Cục cưng.”
“Tên của cục cưng mà cũng không nhớ à?”Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh “hát” phụ họa, giơ tay khoác lên vai tôi: “Tôi thì nhớ rất rõ tên cục cưng của mình đó.”
“Anh hai.” Ngô Tiến An bất đắt dĩ nhìn Lý Hào Kiệt.
Người phụ nữ kia đã thật sự phát cáu, cô ta cũng không ôm tay Ngô Tiến An nữa mà hai tay khoan trước ngực nói: “Hừ, Tiến An, thì ra đến tên của em anh còn không nhớ nổi! Nếu anh không mua được đôi giầy này cho em thì đừng hòng em tha thứ cho anh.”
Cô ta cũng biết phải cho bản thân tìm bậc thang.
Phụ nữ của Ngô Tiến An nhiều như vậy, tất nhiên là đào mỏ được bao nhiêu thì cứ “đào” rồi.
Cô ta cũng không thèm để ý đến chuyện Ngô Tiến An có nhớ tên cô ta không luôn.
“Được được được, mua mua mua! Ngô Tiến An tất nhiên cũng không muốn chọc cô ta giận, nói với tôi: “Anh hai, chị dâu!”
Tôi nhìn hướng Ngô Tiến An, cười nói: “Tiến An, cậu biết tôi đang muốn mua tặng cho ai không?”
“Ai?”
“Sinh nhật của Khương Thanh, đây là quà sinh nhật tôi mua cho cô ấy.”
Khi tôi vừa mới thốt ra hai chữ Khương Thanh. Ngô Tiến An lập tức đổi vẻ mặt, một giây cũng không do dự: “Chị dâu, đôi giầy này bọn chị mua đi.”
Cô gái kia ngây người: “Tiến An.”
“Nhiều giầy như vậy, tại sao cứ khăng khăng muốn đôi này?”
Cũng không biết có hiểu sai không, khi tôi vừa nhắc đến Khương Thanh, thái độ Ngô Tiến An đối xử với người phụ nữ kia liền thay đổi khá nhiều.
“Nhưng em rất thích đôi này, anh, anh đã đáp ứng mua cho người ta rồi nha” cô ta nói đến đây, Ngô Tiến An đã thấy khá phiền phức, cũng không để ý đến cô ta nữa, mà lấy lòng nói với tôi: “Chị dâu à, nếu em đã không biết sinh nhật Khương Thanh thì thôi, bây giờ biết rồi vậy quà cáp không thể thiếu món nào.”
“Không cần đâu.”
Tôi lấy đôi giầy chuẩn bị đem đi thanh toán.
Ngô Tiến An ở phía sau nói vọng lên: “Chị dâu, về sau chị có việc gì cần nhờ đến em cứ nói ra, còn việc hôm nay tuyệt đối đừng nói cho Khương Thanh biết!”
“Được rồi, đi mà dỗ cục cưng của cậu đi.”
Lý Hào Kiệt cuối cùng nhịn không được nói ra.
Tôi mua giầy xong về nhà, việc này vốn cho là đã lắng xuống rồi. Ai ngờ đến ngày thứ hai khi Lý Hào Kiệt về nhà lại mang theo hai chiếc hộp đẹp đẽ tinh xảo.