“ Tôi không quay lại đón được, tôi đã lái xe đi được mười mấy cây số rồi !”, tài xế ngay lập tức từ chối.
Sau đó liền ngắt luôn điện thoại.
“ Là tôi để anh ta lái xe đi”
Lúc bị ngắt điện thoại, đầu óc mơ hồ thì từ phía sau vọng đến tiếng của Lý Hào Kiệt.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy anh ấy ngồi trên xe lăn, khuôn mặt có vẻ khó chịu.
Tôi cau may nhẹ “ Sao thế? Tổng giám đốc Lý.”
Nếu đã quyết định đi rồi, thì tôi cũng thay đổi cách xưng hô, không gọi anh ấy là ngài nữa.
Sau khi Lý Hào Kiệt nghe cách xưng hô của tôi đối với anh ấy, mắt anh thu nhỏ lại nhìn tôi, một lúc sau mới cất lời: “Bây giờ gọi xe bên ngoài xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, em không biết sao?”
Là vì cái này ư?
Tôi nghe giọng nói của người đàn ông, nhìn anh ấy với anh mắt xoi xét: “ vậy tôi phải đi như thế nào?”
“Ngày mai anh Dương Trung sẽ qua đây để báo cáo công việc, khi đi, tôi sẽ bảo anh ấy đưa em đi cùng.”
Lý Hào Kiệt nói dứt lời, quay xe lăn rồi rời đi.
Tôi chỉ còn nhìn thấy bóng người.
Ồ, thật ra tôi có nhiều điều muốn nói, nhưng cứ khi mở miệng ra lại thốt không ra câu nào.”
Nhìn người đàn ông đó rời đi, tôi cảm thấy vô cùng bí bách khó nói.
Bắt đầu từ hôm qua đến bây giờ, tôi vẫn đang nghĩ, chúng tôi cố gắng lâu như vậy, nhưng anh mới gặp phải chuyện nhỏ như vậy lại không thể bước tiếp ư?
Nhưng dù có đúng như vậy, tôi đã cố gắng rồi
Theo lý mà nói, tôi hôm nay không còn là người được thuê mướn nữa, nên không cần phải mặc bộ quần áo đồng phục nữa.
Tôi không chạm đến hành lý của mình, một ngày gần như toàn ở trong phòng, vì hôm qua tôi đã làm xong trước mọi công việc rồi, nên hôm nay tôi hoàn toàn không có việc phải làm.
Những gì cần mua sắm , hôm qua tôi cũng đã mua sắm rồi
Ăn xong bữa trưa, tôi thật sự không ở nổi trong phòng nữa, ma xui quỷ khiến gì thế là tôi lên tầng 2.
Lúc này, Lý Hào Kiệt có lẽ vừa ăn cơm trưa xong, chắc vẫn còn đang ở trong phòng.
Khi tôi lên tầng 2, tôi không nhìn thấy Giang Linh đâu cả.
Lẽ nào cô ta đang ở trong phòng của Lý Hào Kiệt
Ồ…cũng có thể…tóm lại bọn họ…
Nghĩ đến chuyện này, đầu tôi lại có những suy nghĩ trái ngược, nhẹ nhàng đưa tay lên, nắm nắm đấm, nhô ngón áp út, định gõ cửa.
Nhưng nhỡ đâu hai bọn họ đang trong phòng bàn việc, tôi bước vào như vậy chẳng phải là làm phiền chuyện của hai người họ ư?
Thôi kệ đi.
Tôi hạ tay xuống không gõ cửa nữa, đang lúc quay người chuẩn bị đi
“Bùm!”
Âm thanh từ trong phòng vang ra
Lúc này tim tôi giật bắn lên.
“Lý Hào Kiệt!”
Tôi sợ đến mức vội vàng gõ cửa
Nhưng trong phòng không có ai đáp lại, cũng không có ai ra mở cửa
Tôi thử mở cửa nhưng cửa khóa rồi.
“Sao vậy?”
Lúc đó, là tiếng của Giang Linh từ phía sau tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Giang Linh đang đứng phía sau tôi, cô ta nhìn thấy tôi rõ ràng có gì đó khác thường, nét mặt lộ ra rõ sự nghi ngờ
Âm thanh vừa nãy, mặc dù tôi nghe không chính xác lắm, nhưng âm thanh đó hình như rất giống với âm thanh mà hôm đó Lý Hào Kiệt bị ngã xe lăn từ trên lầu xuống.
Tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện gì rồi, vội nói “ vừa nãy có âm thanh ở bên trong phòng, tôi không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Phải vậy không?” Giang Linh sau khi nghe tôi nói xong liền thốt ra, cô ta cũng lo lắng căng thẳng, lao tới cánh cửa để mở cửa.
Tôi vội đáp “ cửa đóng rồi, cô có chìa khóa không?”
Giang Linh lắc đầu
“ không có?” tôi hơi bất ngờ: “ vậy ai có chìa khóa phòng này?”
“Để tôi đi tìm xem”
Giang Linh vừa dứt lời liền chạy đi tìm.
Một mình tôi đứng trước cửa phòng, lo lắng sợ sệt, không ngừng gõ cửa, “ Lý Hào Kiệt, Lý Hào Kiệt!Anh có ở trong đó không? Anh mở cửa ra đi?”
Chẳng có hồi đáp gì từ bên trong đó cả.
Rõ ràng là từ lúc xảy ra sự việc đến bây giờ chỉ cách nhau có mấy phút, nhưng tôi lại vô cùng lo lắng, bây giờ trong đầu tôi lúc này sao tôi toàn thấy những chuyện không hay xảy ra.
Ví như Lý Hào Kiệt nhỡ bị ngã trong đó, va đầu vào, rồi ngất thì sao?
Không biết có bị sao không!
Tôi lòng lo lắng như lửa đốt.
Lúc đó, chỗ cửa cầu thang vọng đến âm thanh bước chân.
Giang Linh và một bảo tiêu chạy lại đây.
Bảo tiêu cầm trong tay một chùm to chìa khóa, tìm một hồi lâu, mới tìm thấy một chiếc chìa trong số đó, cắm vào ổ khóa.
Mở được rồi.
Vừa mở cửa ra, tôi liền chạy vào bên trong.
Trong phòng ngủ không có một ai!
Phòng tắm!
Tôi xông vào phòng tắm!
Quả nhiên.
Lý Hào Kiệt nằm trên sàn nhà tắm, cảnh tượng nhà tắm lúc này chẳng khác với hình ảnh bệnh viện trong suy nghĩ của tôi, Lý Hào Kiệt mở mắt nhìn, mắt không có chút sức sống nào, chẳng khác gì cái giếng trơ .
Nhưng trên người anh ấy, chiếc quần bị tuột ra đến 1 nửa rồi.
Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau người, liền vội vàng chạy ra đóng cửa lại, nói với hai người ở bên ngoài cửa rằng “ không sao đâu, hai người đi ra ngoài đi, sự việc tiếp theo để tôi xử lý. “
“Anh ấy không sao thật chứ?” Giang Linh liên tục nhìn phía sau tôi, ánh mắt cô ta đầy lo lắng.
Nhìn bộ dạng đó của cô ta, tôi lại liên tưởng tới tình trạng của Lý Hào Kiệt.
Lẽ nào…
Tất cả là một màn kịch đóng để cho tôi xem ư, chắc chẳng có chuyện kịch giả diễn thật đâu ?
Nghĩ đến điều đó, tự nhiên tâm trạng của tôi tốt hẳn lên, vẫy tay về phía Giang Linh “ Có tôi ở đây rồi, cần giúp đỡ gì tôi sẽ gọi cô, cô đi trước đi.”
“ ừ”
Rõ ràng nét mặt cô ta biểu hiện rõ cô ta không muốn rời đi lúc này.
Nếu xét thái độ mà Lý Hào Kiệt đối với cô ta trước đây, thì đúng ra bây giờ cô ta phải đẩy người tôi để vào xem tình hình rốt cục như thế nào mới đúng chứ.
Tóm lại dù xét trên khía cạnh nào đi chăng nữa, cô ta cũng là người được ưu ái yêu thương, chẳng có gì cô ta phải sợ tôi cả.
Nhưng cô ta lại không dám, hoàn toàn đúng với suy đoán của tôi hồi nãy.
Bảo tiêu đi trước rồi.
Giang Linh chần chừ một lúc, cũng không dám bước tới, đành rời đi.
Đợi hai người đó đi rồi, tôi mới quay trở lại phòng tắm, nhìn thấy Lý Hào Kiệt không còn nằm dưới sàn nữa, anh ấy ngồi dậy được, nhưng sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
Tôi chẳng nói câu gì, bước đến ngồi cạnh anh ấy, khoác tay anh ấy lên vai, nũng nịu nói:“may mà để em phát hiện được, nếu không thì bị anh làm cho tức giận mà em bỏ đi rồi, anh chẳng tìm được em nữa đâu.”
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt mới có chút sức sống, mấp máy môi, tự ti cười nhẹ “em đi rồi cũng tốt thôi, tôi là một kẻ tàn phế, không đáng để em giữ lại.”
“Ai nói anh tàn phế”. Tôi hơi buồn. “ Đối với em, anh là Lý Hào Kiệt, Chỉ cần có anh, đối với em là quá đủ.”
Tôi chủ động hôn anh ấy.
Anh ấy không tránh nụ hôn của tôi.
Nhưng mà, tôi không hôn hôn anh ấy thêm nữa, từ từ đỡ anh ấy dậy, anh ấy cũng chống tay xuống nền nhà, cố gắng hết sức mình mới ngồi lên được chiếc ghế của phòng tắm.
Nhìn người anh ấy, tôi biết được anh ấy hình như đã tắm mấy lần, nhưng tôi vẫn mở vòi nước bồn tắm, rồi nói “ em giúp anh lau người, sau đó anh nằm ngâm mình trong bồn tắm, rất có thể việc tắm bồn lại tốt cho sức khỏe.
Khuôn mặt vẫn rất nhợt nhạt, anh ấy gật đầu nhẹ.
Anh ấy không đi ngâm người luôn, nhưng cũng không nói là không ngâm người trong bồn tắm.
Tôi coi như là anh ấy đã đống ý sẽ ngâm người trong bồn tắm.
Nước trong bồn rất nhanh đã chuẩn bị xong, nhưng việc anh ấy di chuyển từ trên ghế để vào trong bồn tắm đối với anh cũng phải hết sức mới làm được.
Đế anh ấy không bị trơn ngã, tôi để khăn bông lót các mặt xung quanh bồn tắm.
Tôi để anh ấy từ mình vịn từng chút từng chút một
Anh ấy từng bước một vịn ngồi lên cạnh của bồn tắm, rồi sau đó mới bước từ từ vào trong.
Tôi nhìn anh ấy bước vào bồn tắm, khi đó tôi chưa phản ứng kịp thì đột nhiên anh ấy vươn cánh tay ôm chặt lấy eo tôi…
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!