Lưu Đồng nhìn Triệu Húc với vẻ mặt khó hiểu, muốn nói gì đó nhưng Triệu Húc nhìn cô ta nhè nhẹ lắc đầu. Mặt Lưu Đồng nhăn lại như vỏ quả cam, nhưng Triệu Húc đã quyết cô ta cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi nhìn sắc trời đã tối om và ánh đèn đã sáng bên đường, nhất thời không biết nên đi đâu, cái thành phố lớn như vậy cũng không có một chốn dung thân cho Minh Dương tôi.
Tôi cầm điện thoại lên gọi cho Phỉ Phỉ, lần này đã có người nhấc máy nhưng đầu dây bên kia rất ồn ào giống như đang ở bar vậy.
“Alo, alo, ai thế?” Phỉ Phỉ hét lớn hỏi.
“Phỉ Phỉ, là anh Minh Dương, em đang ở đâu, sao lại ồn ào vậy?” Tôi bịt một tai cố gắng nghe động tĩnh từ phía Phỉ Phỉ.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam, Phỉ Phỉ trả lời qua quýt lấy lệ: “Sinh nhật một người bạn, em tới chúc mừng, nếu anh không có chuyện gì thì em cúp máy đây.”
Thái độ của Phỉ Phỉ rõ ràng rất lãnh đạm, lẽ nào vì gần đây tôi đã lơ là không quan tâm cô ấy nên cô ấy mới cư xử như vậy?
“Phỉ Phỉ gần đây anh rất muốn gặp em, tối nay gặp anh nhé?” Là một thằng đàn ông tôi đã hết sức xuống nước rồi.
Vốn dĩ nghĩ Phỉ Phỉ khi nghe tôi khẩn cầu như vậy sẽ tới bên tôi vậy mà không ngờ cô ấy vẫn từ chối.
“Em đã nói là sinh nhật người bạn, họ chưa về mà em lại một mình về trước như vậy không tôn trọng người khác, được rồi có chuyện gì thì thứ hai về trường nói sau.” Phỉ Phỉ không đợi tôi nói gì thêm đã tắt máy.
Nghe thấy tiếng điện thoại tít tít dài tôi cảm thấy trống trải vô cùng.
Giờ cũng hết cách rồi, muộn như vậy tôi không thể một mình lưu lạc bên ngoài được.
Tôi gọi xe, khi tài xế hỏi tôi muốn đi đâu tôi có chút hoang mang, hình như tôi không còn nơi nào để đi, nghĩ mãi cũng chỉ đành nói ra tên trường học.
Về tới trường cũng đã hơn chín giờ tối, cổng trường lác đác có người tán gẫu, có người đang đi dạo trên sân thể dục, nhìn ký túc xá nam tối om, trong lòng tôi lại cảm thấy lo lắng.
Tối nay tôi phải một mình ở trong ký túc xá có người c.h.ế.t kia sao? Nghĩ tới đó trán toát mồ hôi lạnh
Tôi nuốt nước bọt trong đầu hiện lên hình ảnh Ngô Dũng cười toe toét với tôi, còn có cảnh lúc Giang Lâm c.h.ế.t.
Tôi vẫn nên ra ngoài đi bộ một lúc, hiện tại vẫn chưa buồn ngủ không vội về.
Tim tôi đập rất nhanh, mặc dù cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh nhưng chỉ cần quay đầu lại nhìn thấy ký túc xá nam là lại có cảm giác kinh sợ. “Trời ơi, sao cậu ta đã quay về rồi? Cậu ta không phải h.u.n.g t.h.ủ g.i.ế.t người sao?” Một giọng nữ sinh chói tai truyền tới tai tôi, tôi liếc nhìn phát hiện có ba nữ sinh đang đi gần như song song với tôi.
Hơn nữa còn vừa đi vừa chỉ chỏ vào tôi.
Tôi lạy luôn, buôn chuyện cũng có cần chỉ chỉ chỏ chỏ rõ ràng như vậy không, làm tôi ngại c.h.ế.t đi được.
“Đúng rồi, nghe nói có người tận mắt thấy cậu ta nói chuyện với Giang Lâm trong ký túc xá, còn khiến cô ấy khóc.” Đúng là ba người đàn bà có thể tạo ra một cái chợ. Những sinh viên này tụ tập lại với nhau nói chuyện không ngừng, nói về toàn bộ sự việc như thể đó là một bộ phim tình cảm cẩu huyết.
Tôi vốn dĩ không muốn tính toán với bọn họ, nhưng mấy từ kẻ phạm tội g.i.ế.t người cứ lặp lại truyền tới tai tôi khiến tôi chịu không nổi nữa.
“Này, các người nói đủ chưa hả? Ai là phạm nhân g.i.ế.t người, nếu tôi phạm tội tại sao đồn cảnh sát lại thả ra được chứ? Các người có não không hả?” Tôi hướng về phía ba sinh viên nữ đó gào lên.
Đám nữ sinh đó vừa nghe lập tức bị dọa lùi về sau mấy bước, trong miệng còn lẩm bẩm không được đắc tội với người có tâm lý biến thái như tôi nếu không sẽ bị báo thù.
Tôi cắn chặt răng trừng mắt lên, dùng giọng điệu ngang tàng hống hách dọa bọn họ: “Đúng rồi đấy, tôi là h.u.n.g t.h.ủ g.i.ế.t người, tối nay nhớ đóng cửa cẩn thận nếu không gặp nguy hiểm thì đừng trách.”
“A a a, mau chạy.” Đám nữ sinh này trong phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
Lỗ tai tôi cũng được hưởng sự yên tĩnh trở lại nhưng trong lòng vẫn là cảm giác trống rỗng. Tôn Tử không ở đây đến một người nói chuyện với tôi cũng không có.
Tôi ngồi trên xà sắt ở sân thể dục nhìn vào khoảng không trống trải ở vườn hoa, đầu đau như cắt.
Tôi dùng lực vỗ vỗ sau gáy, nhớ ra hình như hôm nay vẫn chưa uống thuốc bèn móc từ trong túi ra thuốc mà Tôn Tử đưa.
Màu sắc của viên thuốc này trong ánh trăng lấp lánh ban đêm hiện lên màu sắc khá chói mắt. Tôi ngẩng cổ lên nuốt vào, không có nước đành nuốt khô vậy.
Thuốc này không đắng lại có vị ngọt tanh, tôi rất thích mùi vị này.
“Ực khụ khụ khụ.”
Thuốc bị tắc ở cổ, tôi vỗ vỗ n.g.ự.c ho không ngừng.
Một chai nước khoáng đưa tới trước mặt tôi kịp lúc, tôi lập tức đón lấy uống ừng ực mấy ngụm liền, sau đó mới ngẩng lên nhìn đối phương.
Vừa ngẩng lên tôi lập tức bị dọa sợ, người con gái trước mặt hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi. Cô ấy mặc bộ quần áo thể dục màu trắng chắc là đang luyện tập trên sân. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Cám ơn cậu, tôi…” Thấy mỹ nữ bỗng nhiên ngu luôn, không biết nên nói gì cho phải.
Danh Sách Chương: