Mục lục
Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Đông Hải vẫn nhét gói bột vào tay tôi hét lên: “Cậu biết đây là cái gì không?”
“Tro cốt của người.” Tôi không cần suy nghĩ trả lời.
Hạ Đông Hải hít một hơi sâu, chỉ vào gói bột nói: “Đây là thuốc thúc sinh bố tôi chuẩn bị cho Thanh Thanh, trong đó còn thêm chu sa và bùa chú, bây giờ Thanh Thanh có thân xác, thuốc này đối với cô ấy tất nhiên là có tác dụng.”
Thuốc thúc sinh?
Tôi mở to mắt nhìn gói thuốc bột đó, đôi tay không nhịn được run lên.
Mặc dù tôi biết đứa trẻ trong bụng Thanh Thanh là quỷ thai, nhưng tôi không có cách nào hạ thủ với nó, làm như vậy giống như tự tay g.i.ế.t đi m.á.u mủ của Thanh Thanh.
Tôi làm không được, tôi đem gói bột đặt trên bia mộ, nội tâm dằn xé.
“Cậu không làm được thì để tôi làm.” Hạ Đông Hải cầm lấy thuốc bột.
“Không, không được.” Tôi lập tức ngăn Hạ Đông Hải, bảo vệ Thanh Thanh.
Hạ Đông Hải chỉ vào cái bụng to của Thanh Thanh, chất vấn: “Không phải cậu đã tận mắt nhìn thấy quỷ thai xé toạch da bụng của thai phụ sao? Chẳng lẽ cậu có thể trơ mắt nhìn Mộ Thanh Thanh c.h.ế.t sao?”
“Tôi?” Tất nhiên là tôi không thể, nhưng mà Thanh Thanh đã chờ đợi đứa bé này lâu như vậy, tôi làm sao có thể xuống tay được? Sao có thể lần nữa để cô ấy chịu nổi đau mất con?
“Cậu có biết trong lúc cậu đang do dự, bất kỳ lúc nào quỷ thai đó cũng có thể từ bụng Thanh Thanh chui ra không? Minh Dương, tốt nhất cậu nên nghĩ cho kĩ, đến lúc đó cậu của do dự không quyết, vậy Thanh Thanh thật sự sẽ không cứu được nữa.” Hạ Đông Hải nhìn tôi.
Ánh mắt tôi nhìn Thanh Thanh, cô ấy đau đớn như vậy, tôi nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, một bàn tay đặt lên cằm của Thanh Thanh.
Một tay mở gói bột ra, gói bột này có một mùi tanh nồng nặc.
“Xin lỗi muội, Thanh Thanh.” Tôi âm thầm nói trong lòng vô số lần, cuối cùng đem gói bột đó đổ vào miệng của Thanh Thanh, Hạ Đông Hải lập tức cầm bình nước sang, đổ nước vào miệng của Thanh Thanh.
Thanh Thanh đang hôn mê, vì vậy mọi việc bọn tôi làm cô ấy đều không hề hay biết, tôi không biết nếu Thanh Thanh tỉnh lại, biết được mọi việc sẽ như thế nào. Có thể sẽ đau đớn tột cùng, có thể sẽ hận tôi, nhưng cho dù như thế nào, tôi cũng chấp nhận.
Chỉ cần cô ấy có thể tiếp tục sống, cho dù bắt tôi làm gì, tôi cũng đều chấp nhận.
Hạ Đông Hải nhìn bốn phía, trời dần tối, tôi và cậu ấy đều đói cồn cào, lương khô mang theo đã ăn hết sạch, Hạ Đông Hải nuốt ngụm nước bọt nhìn tôi: “Hay là chúng tôi ra ngoài dưỡng thi địa kiếm gì đó lấp vào bụng đi.”
“Nhưng mà Thanh Thanh?” Tôi nhìn Thanh Thanh đang bất tỉnh nằm trong lòng tôi.
Thuốc đó dường như không có chút công dụng nào, đã uống lâu như vậy rồi, bụng của Thanh Thanh vẫn chưa có phản ứng gì, theo lý mà nói bụng cô ấy phải đau, sau đó nhân lúc thai nhi vẫn chưa thành hình mà đi ra ngoài.
“Cái thuốc đó có tác dụng thật không vậy?” Tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Đông Hải, vì cả một buổi chiều rồi nên tôi có chút mất nhẫn nại. Hạ Đông Hải ngẩn ra, nhìn bụng của Thanh Thanh vẫn không có động tĩnh gì, bây giờ cũng có chút do dự: “Theo lý mà nói không có vấn đề gì mới đúng, thuốc do bố tôi phối, ông ấy nói tuyệt không có chút sai sót nào, nhưng?”
“Hứa… Diệp?” Lông mi Thanh Thanh run rẩy rồi mở mắt ra nhìn về phía tôi.
“Thanh Thanh muội tỉnh rồi sao?” Tôi dìu Thanh Thanh: “Muội có thấy không thoải mái ở đâu không? Hoặc là, hoặc là muội có thấy bụng quặn đau không?”
Thanh Thanh dựa vào lòng tôi: “Hứa Diệp muội không sao, muội nói rồi, đứa bé rất ngoan, đứa bé là con của chúng ta, là Tiểu Bảo của chúng ta, sẽ không làm hại chúng ta đâu.”
Thanh Thanh bị Liễu Trường Minh lừa thật là khổ sở, đến lúc này vẫn kiên định tin rằng đứa trẻ đó là Tiểu Bảo?
“Thanh Thanh, nếu như đứa trẻ này là quỷ thai bị Liễu Trường Minh nguyền rủa, muội có thể để nó c.h.ế.t đi không?” Tôi tay nắm thành quyền, chờ Thanh Thanh trả lời.
Gương mặt nhợt nhạt của Thanh Thanh thoáng qua một tia nghi hoặc, cuối cùng nhìn tôi: “Không có nếu như, đứa trẻ này là con của chúng ta, Hứa Diệp, muội sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ đứa bé này.”
Câu trả lời của Thanh Thanh làm tôi không có còn gì để nói, cô ấy muốn dùng mạng của mình để bảo vệ đứa bé, dù có giá nào cũng sẽ không vì tiếc mạng mà bỏ đi đứa bé.
“Xin lỗi.” Tôi cắn chặt răng, quỳ xuống bên cạnh Thanh Thanh.
Khóe miệng của Thanh Thanh giật một cái: “Đang yên đang lành, huynh xin lỗi cái gì chứ?”
Tôi cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống mặt đất: “Thật sự xin lỗi muội, huynh biết muội rất muốn có đứa bé này, nhưng mà?”
“Hứa Diệp?” Thanh Thanh nhìn vào miếng giấy chứa thuốc bột nằm trên mặt đất, liền nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Huynh, huynh, huynh không có, huynh không thể làm hại m.á.u mủ của mình được.”
Thanh điệu của Thanh Thanh đã lên rất cao rồi, người tôi vẫn cừng đờ, cúi thấp đầu không có dũng khí nhìn mặt Thanh Thanh.
“Minh Hứa Diệp, huynh nói đi, huynh nói gì đi.” Thanh Thanh vô lực đánh lên vai tôi.
“Xin lỗi, Thanh Thanh đứa trẻ này không phải con của chúng ta, đứa trẻ này là quỷ thai do Liễu Trường Minh tạo ra, nó là yêu nghiệt, nó đã hại muội thành như thế này rồi, ta không muốn nhìn thấy muội vì nó đến mạng cũng không còn.” Tôi nói xong gạt đi nước mắt ở hai bên má, ngẩng đầu nhìn Thanh Thanh.
Ánh mắt Thanh Thanh tràn đầy tuyệt vọng, giống như con rối mất hồn: “Muội đã nói rồi, đứa trẻ là con của huynh, tại sao huynh không tin lời muội.”
‘Nhưng mà, Liễu Trường Minh?” Tôi nghĩ lại những lời trước kia Liễu Trường Minh nói với tôi.
“Huynh thà rằng tin lời của Liễu Trường Minh chứ không thèm tin lời muội nói sao?” Thanh Thanh nói xong liền sờ lên bụng, sau đó dùng sức đứng dậy.
“Thanh Thanh, bây giờ muội còn yếu lắm, muội muốn đi đâu.” Tôi lo lắng diu Thanh Thanh.
Cô ấy tức giận hất tay tôi ra: “Minh Hứa Diệp, đứa trẻ này là Tiểu Bảo, muội đã tính qua sinh thần bát tự của đứa bé, đứa bé là con của chúng ta, chính tay huynh g.i.ế.t c.h.ế.t đứa bé rồi.”
Huyết lệ chảy ra từ hốc mắt của Thanh Thanh, vai cô ấy run rẩy kịch liệt, cơ thể co giật dựa vào tấm bia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK