Tôi thản nhiên nói một câu "Miễn bàn luận" rồi bắt đầu do dự có nên tiếp tục điều tra hay không.
Tôn Tử ngồi dựa vào sofa, nói một cách tức giận: "Miễn bàn luận? Tôi chạy đi chạy lại với cậu mấy ngày liền, cậu thì hay rồi, chẳng nói gì với tôi hết. Vậy tôi còn ở lại đây làm gì hả, thà tôi quay về tìm Phỉ Phỉ còn hơn."
Tôn Tử thật sự giận rồi, đứng trên lập trường của cậu ấy, người anh em như tôi cũng quá đáng, nhất định muốn giữ cậu ấy lại tra án, bây giờ lại không chịu nói cho cậu ấy biết nguyên do trong đó.
Tôi nhìn Tôn Tử, mặc dù bình thường cậu ấy là người vô tư qua loa, nhưng tuyệt đối không phải loại đàn ông lắm mồm, tôi do dự một lúc rồi tránh nặng tìm nhẹ kể lại cho Tôn Tử nghe.
Đại khái là nói cho cậu ấy biết Bảo Châu là con gái ruột của bà cô và tất cả những việc bà cô đã làm vì Bảo Châu, còn việc đứa bé thì tôi không nhắc đến chữ nào.
Tôn Tử nghe xong bèn im lặng, cậu ấy nhìn tôi: "Cậu vẫn chưa nói cho cô của cậu biết Bảo Châu đã ch.ết à?"
"Tôi á?" Sao tôi có thể mở lời được?
"Vậy bây giờ chúng ta vẫn đi tìm Kim Tiểu Hổ sao? Hay là hai chúng ta tự điều tra?" Tôn Tử cũng đã mất niềm tin với cảnh sát nơi đây.
Đám Kim Tiểu Hổ mới chỉ cưỡi ngựa xem hoa, còn Vương Thành, vì anh ta là bạn trai của Lương Uyển Doanh nên chúng tôi cũng không thể đặt hy vọng vào anh ta.
Cân nhắc một lúc lâu, tôi đã quyết định cuối cùng vẫn là tôi và Tôn Tử đi thôi.
Nhưng hai người chúng tôi đã bị lộ rồi, chuyện tối qua chắc chắn sẽ làm Lương Uyển Doanh đề phòng chúng tôi hơn, bây giờ muốn nắm được nhược điểm của họ cũng không hề dễ dàng gì.
"Hay là chúng ta lại đến bệnh viện?" Tôn Tử nhìn tôi rồi đề nghị: "Nhưng bệnh viện là nơi công cộng, Lương Uyển Doanh có bài xích chúng ta thế nào cũng không thể cấm chúng ta đến bệnh viện khám bệnh chứ?"
Tôn Tử nói có lý, tôi vẫn không tin bác sĩ Lương sẽ đuổi chúng tôi ra khỏi bệnh viện.
Cũng vừa khéo, gần đây vết thương trên chân của tôi hơi ngứa, đúng lúc cần bác sĩ Lương khám lại xem sao.
Tôi và Tôn Tử bàn bạc xong thì lập tức xuất phát, nhưng dọc đường đi tôi cứ suy nghĩ liệu bác sĩ Lương còn tâm trạng đến bệnh viện làm việc sao? Nói không chừng ông ta đang hoảng sợ ở nhà vì thấy chột dạ.
Biệt thự và bệnh viện cách nhau cũng không xa, nửa tiếng là đến nơi rồi, Tôn Tử chỉ vào cửa chính của bệnh viện đang mở rộng, nói với tôi: "Xem ra chúng ta cũng may mắn, có lẽ bác sĩ Lương đang ở đây."
"Ừ." Tôi gật đầu rồi cùng Tôn Tử đi vào trong.
Cho dù là ban ngày, bệnh viện này cũng âm u tĩnh mịch, bên trong tối tăm một cách quái lạ, đèn trên hành lang cũng mờ mịt.
Không biết vì sao tim tôi lại đập nhanh hơn, Tôn Tử đã lên tiếng gọi: "Có ai không? Có ai ở đây không?"
Nhưng một lúc sau vẫn không có ai trả lời, nhưng trên lầu lại vang đến tiếng bước chân, nghe có vẻ như đang vội vã. Tôi không nói câu nào đã chạy thật nhanh lên trên thì nhìn thấy một bóng người màu đen ở phía cuối hành lang tầng hai. Mặc dù bóng dáng đó chỉ chợt hiện lên nhưng tôi nhìn thấy rất rõ đó là bóng dáng của một người đàn ông, đang định qua đó nhìn xem sao thì Lương Uyển Doanh bỗng dưng xuất hiện trước mắt tôi.
Vừa thấy tôi thì sắc mặt Lương Uyển Doanh chợt thay đổi: "Sao lại là mấy anh? Tại sao mấy anh cứ cắn chặt lấy chúng tôi không buông vậy?"
"Cô Lương, tôi xin lỗi về chuyện trước kia, hôm nay chúng tôi chỉ đến để khám bệnh thôi." Tôi mỉm cười với Lương Uyển Doanh.
Lương Uyển Doanh vừa nghe thấy hai chữ khám bệnh thì do dự đánh giá tôi, hình như đang suy nghĩ xem tôi nói thật hay giả.
Tôn Tử cũng cười làm lành: "Cô Lương, thật sự xin lỗi, lần trước là do chúng tôi không phải, nhưng lương y như từ mẫu, mấy cô khám giúp cái chân của cậu ấy xem sao."
Lương Uyển Doanh nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, bảo chúng tôi xuống lầu đợi cô ta đi gọi bố mình đến.
Tôi và Tôn Tử ngoan ngoãn xuống lầu, Tôn Tử nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Cậu có thấy váy của Lương Uyển Doanh không?"
"Đã lúc nào rồi mà cậu còn quan tâm đến váy của người ta?" Tôi nhíu mày liếc Tôn Tử một cái.
Tôn Tử lập tức lắc đầu: "Cậu nghĩ tôi là loại người gì hả? Lẽ nào cậu không phát hiện ra khoá kéo trên váy của Lương Uyển Doanh mới chỉ kéo một nửa à?"
Tôi ngẩn ra, Tôn Tử lợi hại thật, chi tiết nhỏ như vậy mà cậu ấy cũng phát hiện được.
Vậy bóng đen lúc nãy chắc chắn là Vương Thành, anh ta là bạn trai của Lương Uyển Doanh, chắc chắn lúc nãy đang thân mật với Lương Uyển Doanh thì nghe thấy tiếng chúng tôi đến.
Nhưng cho dù là chúng tôi đến thì Vương Thành cũng đâu cần phải chạy?
Như vậy chỉ có thể chứng minh một việc, Vương Thành có tật giật mình, người đánh ngất Tôn Tử tối qua có tám chín phần là Vương Thành.
"Các anh lên đây." Tiếng của Lương Uyển Doanh truyền từ trên lầu xuống, kéo dòng suy nghĩ của tôi và Tôn Tử về hiện thực.
"Thôi, cho dù thế nào thì cũng phải lên đó xem tình hình ra sao đã." Tôi nghĩ, cho dù là bí ẩn khó giải quyết thế nào thì cuối cùng cũng sẽ có một đáp án. Không tìm được đáp án từ chỗ Lương Uyển Doanh, nhưng chưa biết chừng có thể tìm được từ chỗ bác sĩ Lương.
"Anh không được vào." Lương Uyển Doanh vươn tay ngăn Tôn Tử lại.
Tôi gật đầu với Tôn Tử, cậu ấy chỉ có thể ở bên ngoài thôi.
Bước vào phòng làm việc của bác sĩ Lương, tôi đã ngửi thấy mùi rượu, nếu bác sĩ Lương thật sự vì chuyện của Bảo Châu mà uống rượu cả ngày không thể kiểm soát, thì điều đó có chứng minh bác sĩ Lương còn lương tri không.
"Bác sĩ Lương." Tôi nhỏ giọng gọi.
Bác sĩ Lương ngẩng đầu lên, vẻ khó chịu và tơ m.áu màu đỏ vương trong mắt, nhìn thấy tôi thì chỉ vào chiếc ghế dựa ý bảo tôi ngồi xuống.
Danh Sách Chương: