Đúng rồi, người này không phải Hạ Đông Hải sao? Đêm hôm khuya khoắt lại còn gây ra chuyện vớ vẩn thế này, có lẽ do động tĩnh của chúng tôi quá lớn nên người ở ký túc xá cách vách mở cửa ra, bắt đầu chửi ầm lên: “Đêm rồi còn làm gì thế hả?”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Tôi nhanh chóng xin lỗi mọi người, sau đó ba người chúng tôi quay trở vào phòng ngủ.
Hạ Đông Hải liên tục kêu “ai ôi, ai ôi”, một tay ôm m.ô.n.g một tay ôm n.g.ự.c.
“Tôn Chí Mậu, cậu ra tay ác quá đó, cánh tay nhỏ cái chân nhỏ của tôi sắp bị cậu đánh cho g.ã.y rời rồi.” Hạ Đông Hải lẩm bẩm.
Đầu cậu ta nhỏ, chưa đến 1m6, hơn nữa còn gầy nhẳng gầy nhơ, Tôn Tử vật cậu ta như thế dễ như trở bàn tay.
Tôn Tử cười trừ, nói: “Ha ha ha, Hải Tử, do chúng tôi tưởng ký túc xá có ma ấy mà.”
Hạ Đông Hải vừa nghe thấy thì nhíu mày chặt lại, vẻ mặt khinh thường liếc Tôn Tử một cái: “Cậu bị làm sao thế? Đàn ông con trai mà sợ ma hả?”
“Mấy hôm trước cậu không ở đây nên không biết, Tiểu Dũng, c.h.ế.t rồi.” Tôn Tử nhìn về phía giường của Ngô Dũng, nhỏ giọng nói.
Sắc mặt của Hạ Đông Hải đột nhiên thay đổi, đôi mắt nhỏ sáng ngời sinh động nhìn chằm chằm vào Tôn Tử, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tôn Tử, chuyện này không thể đem ra nói đùa bừa bãi được đâu.” Hạ Đông Hải khó có thể tin được.
Tôn Tử nghiêm túc gật đầu, Hạ Đông Hải nhíu mày hỏi Tôn Tử rằng Ngô Dũng sao lại c.h.ế.t, Tôn Tử lắc đầu, nói có lẽ do bị người khác g.i.ế.t.
Người khác g.i.ế.t? Hạ Đông Hải lại càng căng thẳng hơn, chỉ về phía giường của Trần Nam và Dương Vĩ Phong: “Hai người kia đâu? Cũng c.h.ế.t rồi sao?”
Ế? Hạ Đông Hải sao thế? Trước kia tôi không phát hiện ra tên nhóc này có khiếu hài hước như vậy đó.
“Nói gì vậy hả? Hai người đó bị doạ sợ rồi.” Nói đến đây, Tôn Tử chỉ vào tôi rồi nói với Hạ Đông Hải, từ hôm nay trở đi, tôi chính là thành viên mới của ký túc xá này.
Phòng ngủ có người c.h.ế.t, e rằng sau này sẽ không có ai dám ở lại nữa.
Lúc này Hạ Đông Hải mới chú ý đến tôi, nhưng ánh mắt có vẻ như không có ấn tượng gì đặc biệt với tôi, chỉ gật đầu rồi thôi: “Lúc nãy chính cậu là người doạ tôi hả?”
“Ha ha, xin lỗi cậu, tôi, tôi còn tưởng...” Đúng là hơi xấu hổ thật, nếu tôi nói mình tưởng cậu ta là ma quỷ, chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ tôi ẻo lả lắm.
“Cho dù là ma quỷ cũng có thiện có ác, chúng ta không hại họ, sao họ lại đến tìm chúng ta chứ? Tất cả đều có nhân quả.” Hạ Đông Hải nói rất thành thục, tôi nghe xong lại thấy sao những câu này nghe quen thế nhỉ?
Cứ cảm giác hình như mình đã từng nghe ai đó nói, hơn nữa, đầu lại đột nhiên hiện lên bóng dáng của một người con gái, nhưng chỉ lướt qua chứ không rõ ràng.
Tôn Tử vỗ nhẹ vào vai tôi: “Sao thế? Vẫn ổn chứ? Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt cho lắm.”
“Ọc ọc ọc!” Tôi vẫn chưa mở miệng thì bụng đã kêu ọc ọc rồi, Tôn Tử lập tức hiểu ra: “Chắc cậu chưa ăn cơm tối hả?”
“Không có tâm trạng ăn.” Tôi cười nhạt.
Hạ Đông Hải - đã nằm lên giường - nghe thấy tôi nói không có tâm trạng ăn uống thì khịt khịt mũi rất mạnh, sau đó thò đầu ra ngửi mùi trên người tôi, động tác này làm tôi thấy khá ghê người.
“Làm gì thế?” Tôi nhíu mày đến mức dính chặt vào nhau rồi, cảm thấy chán ghét với hành vi này của Hạ Đông Hải.
“Hình như trên người cậu có mùi là lạ.” Hạ Đông Hải nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi ngẩng ra rồi kéo quần áo trên người mình ngửi xem sao, mới chỉ hai ngày nay không tắm thôi mà? Tôi ti mỉ ngửi đi ngửi lại, có mùi gì đâu?
Nhưng Hạ Đông Hải lại nhảy cái chóc xuống giường một cách rất khoa trương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, hơn nữa cả người sáp vào chỗ tôi.
“Trên người cậu có...” Hạ Đông Hải dừng lại một lúc, sau đó híp mắt nhìn tôi thật kỹ.
Đù, rốt cuộc Hạ Đông Hải muốn làm gì?
Tôn Tử tóm Hạ Đông Hải ra: “Làm gì thế? Hai ngày nay Minh Dương đã bị doạ hoảng sợ lắm rồi, cậu đừng đùa cợt nữa.”
“Tôi không đùa, cậu ta...” Lời của Hạ Đông Hải vẫn chỉ nói đến giữa là ngừng, cậu ta xoa mũi của mình rồi bĩu môi: “Thôi vậy, không có gì đâu.”
Nói xong lại lên giường nằm, trở mình ngáy o o.
Người kiểu gì thế, sao người trong ký túc xá này đều kỳ lạ vậy? Đương nhiên trừ Tôn Tử ra.
Tôi nhìn Tôn Tử, hỏi cậu ấy tối nay có ở lại đây không, Tôn Tử ngáp một cái: “Lúc ra ngoài tôi quên không nói với mẹ rồi, bây giờ về ngay đây, có Hải Tử ở đây với cậu, tôi cũng yên tâm rồi.”
Tôn Tử nói xong thì rời khỏi phòng ngủ, còn tôi nhìn bóng lưng Tôn Tử rời đi thì thấy trong lòng trống rỗng.
Bảo tôi ở cùng phòng ngủ với người kỳ quái này, chi bằng tôi tình nguyện ở một mình, sau đó lại nhìn về phía giường của Hạ Đông Hải.
Cậu ta nằm ngủ úp sấp, tiếng ngáy rung tời, hại tôi cả tối lăn qua lăn lại không ngủ được, ngày hôm sau có ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi mới nhắm mắt lại.
Nhưng vẫn chưa ngủ được sâu thì cảm giác hình như có cái gì đó đang đến gần mình.
Vừa mở mắt ra thì kinh hồn bạt vía, khuôn mặt của Hạ Đông Hải đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, đôi mắt nhỏ cứ chuyển động tới lui.
Nếu nói về chuyện tối qua thì tôi có thể nhịn, nhưng cậu ta đối xử với tôi bất lịch sự thế này thì tôi thật sự không nhịn được.
“Cậu làm gì thế?” Tôi đẩy Hạ Đông Hải ra. Đúng rồi, người này không phải Hạ Đông Hải sao? Đêm hôm khuya khoắt lại còn gây ra chuyện vớ vẩn thế này, có lẽ do động tĩnh của chúng tôi quá lớn nên người ở ký túc xá cách vách mở cửa ra, bắt đầu chửi ầm lên: “Đêm rồi còn làm gì thế hả?”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Tôi nhanh chóng xin lỗi mọi người, sau đó ba người chúng tôi quay trở vào phòng ngủ.
Hạ Đông Hải liên tục kêu “ai ôi, ai ôi”, một tay ôm m.ô.n.g một tay ôm n.g.ự.c.
“Tôn Chí Mậu, cậu ra tay ác quá đó, cánh tay nhỏ cái chân nhỏ của tôi sắp bị cậu đánh cho g.ã.y rời rồi.” Hạ Đông Hải lẩm bẩm.
Đầu cậu ta nhỏ, chưa đến 1m6, hơn nữa còn gầy nhẳng gầy nhơ, Tôn Tử vật cậu ta như thế dễ như trở bàn tay.
Tôn Tử cười trừ, nói: “Ha ha ha, Hải Tử, do chúng tôi tưởng ký túc xá có ma ấy mà.”
Hạ Đông Hải vừa nghe thấy thì nhíu mày chặt lại, vẻ mặt khinh thường liếc Tôn Tử một cái: “Cậu bị làm sao thế? Đàn ông con trai mà sợ ma hả?”
“Mấy hôm trước cậu không ở đây nên không biết, Tiểu Dũng, c.h.ế.t rồi.” Tôn Tử nhìn về phía giường của Ngô Dũng, nhỏ giọng nói.
Sắc mặt của Hạ Đông Hải đột nhiên thay đổi, đôi mắt nhỏ sáng ngời sinh động nhìn chằm chằm vào Tôn Tử, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tôn Tử, chuyện này không thể đem ra nói đùa bừa bãi được đâu.” Hạ Đông Hải khó có thể tin được.
Tôn Tử nghiêm túc gật đầu, Hạ Đông Hải nhíu mày hỏi Tôn Tử rằng Ngô Dũng sao lại c.h.ế.t, Tôn Tử lắc đầu, nói có lẽ do bị người khác g.i.ế.t.
Người khác g.i.ế.t? Hạ Đông Hải lại càng căng thẳng hơn, chỉ về phía giường của Trần Nam và Dương Vĩ Phong: “Hai người kia đâu? Cũng c.h.ế.t rồi sao?”
Ế? Hạ Đông Hải sao thế? Trước kia tôi không phát hiện ra tên nhóc này có khiếu hài hước như vậy đó.
“Nói gì vậy hả? Hai người đó bị doạ sợ rồi.” Nói đến đây, Tôn Tử chỉ vào tôi rồi nói với Hạ Đông Hải, từ hôm nay trở đi, tôi chính là thành viên mới của ký túc xá này.
Phòng ngủ có người c.h.ế.t, e rằng sau này sẽ không có ai dám ở lại nữa.
Lúc này Hạ Đông Hải mới chú ý đến tôi, nhưng ánh mắt có vẻ như không có ấn tượng gì đặc biệt với tôi, chỉ gật đầu rồi thôi: “Lúc nãy chính cậu là người doạ tôi hả?”
“Ha ha, xin lỗi cậu, tôi, tôi còn tưởng...” Đúng là hơi xấu hổ thật, nếu tôi nói mình tưởng cậu ta là ma quỷ, chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ tôi ẻo lả lắm.
“Cho dù là ma quỷ cũng có thiện có ác, chúng ta không hại họ, sao họ lại đến tìm chúng ta chứ? Tất cả đều có nhân quả.” Hạ Đông Hải nói rất thành thục, tôi nghe xong lại thấy sao những câu này nghe quen thế nhỉ?
Cứ cảm giác hình như mình đã từng nghe ai đó nói, hơn nữa, đầu lại đột nhiên hiện lên bóng dáng của một người con gái, nhưng chỉ lướt qua chứ không rõ ràng.
Tôn Tử vỗ nhẹ vào vai tôi: “Sao thế? Vẫn ổn chứ? Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt cho lắm.”
“Ọc ọc ọc!” Tôi vẫn chưa mở miệng thì bụng đã kêu ọc ọc rồi, Tôn Tử lập tức hiểu ra: “Chắc cậu chưa ăn cơm tối hả?”
“Không có tâm trạng ăn.” Tôi cười nhạt.
Hạ Đông Hải - đã nằm lên giường - nghe thấy tôi nói không có tâm trạng ăn uống thì khịt khịt mũi rất mạnh, sau đó thò đầu ra ngửi mùi trên người tôi, động tác này làm tôi thấy khá ghê người.
“Làm gì thế?” Tôi nhíu mày đến mức dính chặt vào nhau rồi, cảm thấy chán ghét với hành vi này của Hạ Đông Hải.
“Hình như trên người cậu có mùi là lạ.” Hạ Đông Hải nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi ngẩng ra rồi kéo quần áo trên người mình ngửi xem sao, mới chỉ hai ngày nay không tắm thôi mà? Tôi ti mỉ ngửi đi ngửi lại, có mùi gì đâu?
Nhưng Hạ Đông Hải lại nhảy cái chóc xuống giường một cách rất khoa trương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, hơn nữa cả người sáp vào chỗ tôi.
“Trên người cậu có...” Hạ Đông Hải dừng lại một lúc, sau đó híp mắt nhìn tôi thật kỹ.
Đù, rốt cuộc Hạ Đông Hải muốn làm gì?
Tôn Tử tóm Hạ Đông Hải ra: “Làm gì thế? Hai ngày nay Minh Dương đã bị doạ hoảng sợ lắm rồi, cậu đừng đùa cợt nữa.”
“Tôi không đùa, cậu ta...” Lời của Hạ Đông Hải vẫn chỉ nói đến giữa là ngừng, cậu ta xoa mũi của mình rồi bĩu môi: “Thôi vậy, không có gì đâu.”
Nói xong lại lên giường nằm, trở mình ngáy o o.
Người kiểu gì thế, sao người trong ký túc xá này đều kỳ lạ vậy? Đương nhiên trừ Tôn Tử ra.
Tôi nhìn Tôn Tử, hỏi cậu ấy tối nay có ở lại đây không, Tôn Tử ngáp một cái: “Lúc ra ngoài tôi quên không nói với mẹ rồi, bây giờ về ngay đây, có Hải Tử ở đây với cậu, tôi cũng yên tâm rồi.”
Tôn Tử nói xong thì rời khỏi phòng ngủ, còn tôi nhìn bóng lưng Tôn Tử rời đi thì thấy trong lòng trống rỗng.
Bảo tôi ở cùng phòng ngủ với người kỳ quái này, chi bằng tôi tình nguyện ở một mình, sau đó lại nhìn về phía giường của Hạ Đông Hải.
Cậu ta nằm ngủ úp sấp, tiếng ngáy rung tời, hại tôi cả tối lăn qua lăn lại không ngủ được, ngày hôm sau có ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi mới nhắm mắt lại.
Nhưng vẫn chưa ngủ được sâu thì cảm giác hình như có cái gì đó đang đến gần mình.
Vừa mở mắt ra thì kinh hồn bạt vía, khuôn mặt của Hạ Đông Hải đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, đôi mắt nhỏ cứ chuyển động tới lui.
Nếu nói về chuyện tối qua thì tôi có thể nhịn, nhưng cậu ta đối xử với tôi bất lịch sự thế này thì tôi thật sự không nhịn được.
“Cậu làm gì thế?” Tôi đẩy Hạ Đông Hải ra.
Danh Sách Chương: