Mục lục
Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trời ơi, con trai bảo bối của mẹ, dạo này con làm sao thế, mẹ gọi cho con sao con không nghe máy? Thật là làm cho mẹ lo quá, trường học các con xảy ra chuyện lớn như vậy hay là đừng ở ký túc nữa.” Mẹ Lý khuyên can Lý Tân Khải.
Lý Tân Khải gật đầu nghe theo: “Được ạ, con muốn về nhà, mẹ lái xe đến đón con đi.”
“Ừ, vậy mẹ với ba con cùng qua đó.” Rõ ràng mẹ Lý Tân Khải rất vui, trong lời nói còn mang theo ý cười.
Cuộc sống vốn dĩ tàn khốc hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, một số thứ cứ nghĩ đã ở trong tầm tay rồi nhưng khi giơ tay ra mới biết mọi thứ chỉ là huyễn hoặc hoang tưởng.
Những thứ tưởng chừng là rất thật kia phút chốc đã biến mất không dấu vết, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không níu giữ lại được.
Tôi còn đang nghĩ có nên để Lý Tân Khải cứ thế rời đi, ngộ nhỡ đi rồi tôi và Hạ Đông Hải không có cách nào giúp cậu ta được.
“Đông Hải, chúng ta?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải đang cởi trói cho Lý Tân Khải.
Hạ Đông Hải vừa cởi dây thừng vừa bình tĩnh nói: “Minh Dương cho dù hai chúng ta có cố gắng cũng không thể cứ canh chừng cậu ta mãi được. Tôi nghĩ nếu cậu ta về nhà, cảm nhận được tình thân gia đình nhất định sẽ buông xuôi tâm niệm với Bạch Văn Văn."
“Hy vọng là vậy.” So với Hạ Đông Hải, tôi càng hiểu tâm trạng hiện tại của Lý Tân Khải.
Nói cách khác tôi và cậu ta đều sa vào đống bùn lầy như nhau, chỉ khác là tôi không có người thân, không có mối bận tâm nào khác.
Nếu như Thanh Thanh muốn tôi đi theo cô ấy, tôi cũng sẽ không do dự.
Lý Tân Khải sau khi được Hạ Đông Hải cởi dây trói thì từ từ đứng dậy, tôi vẫn đề cao cảnh giác dõi theo cậu ta.
“Minh Dương, Đông Hải, tôi muốn thay quần áo.” Lý Tân Khải nói rồi bắt đầu lôi quần áo của cậu ta.
Trên áo sơ mi màu trắng của cậu ta đầy vết máu, mẹ cậu ta mà nhìn thấy cảnh này chắc bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, để Hạ Đông Hải giúp cậu ta lấy một bộ quần áo sạch.
Hạ Đông Hải ngồi xổm trước vali giúp Lý Tân Khải tìm một cái áo thun đưa cậu ta. Lý Tân Khải thay áo vào cả người hiện rõ sự gầy gò đến đáng thương.
Lúc trước kích cỡ áo rất vừa, giờ mặc vào xem ra là rộng hơn rất nhiều, trống hoác.
“Tân Khải, hy vọng cậu có thể vì cha mẹ mình mà cân nhắc, thế giới này không chỉ có mỗi tình yêu.” Hạ Đông Hải nói vẻ rất chân lý. Lý Tân Khải gật đầu, Hạ Đông Hải sắp xếp hành lý ổn thỏa.
Vốn dĩ ký túc có ba người, giờ lại chỉ còn hai. Đi rồi cũng tốt, hy vọng cậu ta sẽ bước ra khỏi màn sương mù.
“Bíp bíp bíp, bíp bíp bíp.”
Điện thoại của Lý Tân Khải réo lên, cậu ta nghe điện thoại đứng dậy tới gần cửa sổ, vươn tay dùng sức mở bung cửa sổ, hướng về phía chiếc xe của cha mẹ đang đỗ dưới lầu vẫy vẫy tay.
“Đi thôi người anh em, đợi cậu khỏe hơn rồi có thời gian rảnh thì đến tìm tôi với Minh Dương.” Hạ Đông Hải xách hành lý của Lý Tân Khải đi trước, tôi giúp Lý Tân Khải lấy quả bóng rổ mà cậu ta thích nhất.
Quả bóng này là khi đội bóng rổ của trường tôi tham gia thi đấu giành quán quân đạt được, bình thường Lý Tân Khải còn không nỡ đem ra chơi, chỉ giấu vào một góc.
Lúc rảnh cậu ta sẽ lôi ra cẩn thận lau chùi, đắc ý nói với hai người chúng tôi nếu có cơ hội cậu ta chắc chắn sẽ trở thành vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp.
“Nhớ kỹ về nhà chịu khó ăn uống nhiều một chút, chăm sóc tốt bản thân mới có thể tiếp tục chơi bóng rổ.” Tôi và Hạ Đông Hải mỗi người một câu cũng đã đi tới cửa phòng ký túc.
Lý Tân Khải ở phía sau không chút hồi đáp, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ quay đầu nhìn lại thì không thấy gì.
Không thấy người đâu nữa?
Hạ Đông Hải quẳng vali sang một bên xông tới cửa sổ, Lý Tân Khải đối diện với chúng tôi, cơ thể đã bị cành cây đ.â.m xuyên qua, bụng bị xé toạc, ruột lòi ra ngoài cành cây.
Phía dưới cây một phụ nữ ngất xỉu tại chỗ, chú bảo vệ ký túc hét lên thất thanh.
Không tới mấy phút sau một đám sinh viên bu lại xem. Tôi và Hạ Đông Hải mắt mở trừng trừng nhoài người trên khung cửa sổ, tay tôi vẫn đang nắm chặt khung cửa.
Hạ Đông Hải nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m vào kính cửa sổ, “choang” một tiếng kính vỡ ra, tay cậu ta cũng bị thủy tinh cứa vào m.á.u không ngừng nhỏ xuống.
“Hạ Đông Hải cậu đừng như vậy.” Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y cậu ta.
“Con mẹ nó, chó c.h.ế.t!” Hạ Đông Hải hét lên, đá mấy cái vào khung sắt giường.
Tôi nhắm chặt hai mắt, kết cục bi thương đã xảy ra, cho dù có phẫn nộ như thế nào cũng không thể thay đổi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK